Nhưng sau khi tiếng "leng keng" vang lên, âm thanh đột ngột dừng lại, một lưỡi đao lăn lộn rơi xuống đất, thanh đao của đối phương đã gãy.
Lý Hỏa Vượng vốn dĩ muốn dừng tay, giữ lại tên tù binh để tiện tra hỏi, nhưng thanh kiếm trên tay khiến khí huyết của hắn liên tục tăng lên, hoàn toàn không thể kìm lại được.
Khi Vương Đức Cừu cầm thanh đao bị gãy đâm vào bụng Lý Hỏa Vượng, thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng cũng cắm vào ngực đối phương.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lý Hỏa Vượng nghiến răng hỏi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Đối mặt với cái chết nhưng Vương Đức Cừu dường như chẳng chút quan tâm.
Hắn gắng sức muốn nhổ nước bọt vào mặt Lý Hỏa Vượng, nhưng nước bọt đẫm máu chỉ có thể trượt xuống cằm hắn một cách yếu ớt.
Hắn gần như dùng hết sức rống lên:
"Hữu gia súc sinh, ngươi đừng hòng tranh giành Hậu Thục, chỉ cần bọn ta còn ở đây ngày nào, Hậu Thục tuyệt đối sẽ không để một tấc đất cắm dùi!"
"Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần! Ta không phải người của Hữu gia Tứ Tề! Thanh kiếm này là do người khác tặng!"
Vương Đức Cừu đã không còn nghe thấy những lời đó nữa, luồng máu nóng không ngừng trào ra khỏi l*иg ngực hắn, thân thể hắn mềm nhũn dần dần ngã xuống đất.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, nghiến răng vươn tay rút con dao gãy trong bụng ra.
Sau đó hắn lập tức ấn tay vào vết thương, Lý Hỏa Vượng lại liếc qua thi thể của Vương Đức Cừu, trong lòng thầm mắng chửi vài câu rồi quay sang giúp đỡ những người khác.
Toàn bộ trang trại biến thành một mớ hỗn độn, nhưng khi gia chủ đều đã chết, đám nhóc con còn lại rõ ràng chẳng thể chống đỡ được bao lâu.
Đối mặt với đám người Lý Hỏa Vượng, bọn họ liên tục rút lui, hoảng loạn lùi vào sâu trong sơn động.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng và những người khác chuẩn bị tàn sát hoàn toàn nhóm người cuối cùng, tiếng nổ ầm ầm vang rền, một hang động bất ngờ sụp đổ, và một bức tường đá xuất hiện chặn đứng giữa hai bên.
"Loong-coong!"
Cao Trí Kiên dùng thanh sắt trên tay gõ mạnh vào đá, liên tục bắn ra những tia lửa.
"Được rồi, đừng gõ nữa, nhìn cảnh này cũng có thể thấy đối phương đã có chuẩn bị từ trước, hoàn toàn bịt kín lối đi rồi."
Sau khi nghe những lời của Lý Hỏa Vượng, Cao Trí Kiên ngượng ngùng bỏ tay xuống.
Lại vang lên âm thanh "leng keng", khi tra thân kiếm vào vỏ, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu óc mình chợt sáng suốt, và sau khi hít một hơi thật chậm, hắn lắc đầu một cách mạnh mẽ.
Ngay sau đó, hắn quay đầu lại, nhìn những thi thể nằm ngang dọc tứ tung trong Tụ Nghĩa Đường, đột nhiên cảm thấy có chút cáu kỉnh, quay đi quay lại lại chết biết bao nhiêu người như vậy.
Nói thật là hắn không muốn giết người, nhưng hiện tại trong tay hắn lại càng ngày càng có nhiều nợ máu.
Lý Hỏa Vượng lại nhìn lướt qua thi thể Vương Đức Cừu, vươn tay kéo một mảnh lớn y phục của người chết bên cạnh, bao bọc thanh kiếm Hữu gia của mình lại.
Suy cho cùng tất cả những chuyện này đều do thanh kiếm này gây ra, đến bây giờ Lý Hỏa Vượng cũng đã hiểu rõ ngọn ngành.
Chính vì lần thành thân đó mà Hầu lão nhị đã nhận ra thanh kiếm này, rồi nhầm mình với một người trong binh gia Tứ Tề.
Đó là lý do tại sao những người như Vương Đức Cừu bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi chạy đến đây, nếu không làm gì xảy ra phiền phức này.
"Ở Hậu Thục hẳn là có rất nhiều người có thù với Hữu gia, thanh kiếm này không thể dễ dàng bị lộ được."
"Hơn nữa khoảng thời gian tới chúng ta phải nhanh chóng lên đường, khi binh lính của Hậu Thục biết rằng Vương Đức Cừu đã chết, họ tuyệt đối sẽ không chịu để yên, nhất định sẽ cử thêm người đến đây, ta không thể bị bọn họ bắt được."
Mặc dù Lý Hỏa Vượng dễ dàng đánh thắng trận này, nhưng hắn cũng không dám đối đầu với toàn bộ Vương quốc Hậu Thục, điều này chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Xuân Tiểu Mãn vác kiếm đi lại trong sơn động, mặc dù ngực vẫn còn hơi phập phồng, nhưng khi bị hụt hơi, nàng vẫn trực tiếp giơ kiếm lên để tăng lực, ngăn không để đối phương nhảy lên tấn công.
Ngay khi nàng đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, một bàn tay chợt vươn ra:
"Đưa cho ta."
"Lý sư huynh, đưa ngươi...cái gì?"
Xuân Tiểu Mãn giả vờ như không hiểu gì, nói.
"Bớt giả vờ giả vịt với ta đi, lấy Đại Thiên Lục ra đây, đó không phải là thứ ngươi có thể sử dụng."
Nhìn những ngón tay không ngừng chảy máu của nàng ta, Lý Hỏa Vượng làm sao có thể không biết nàng ta đang dùng cái gì.
Nhưng Xuân Tiểu Mãn lại liếc mắt nhìn sang Bạch Linh Miểu, sau đó ôm ngực lùi lại vài bước, ánh mắt rất kiên định.
"Lý sư huynh, đây không phải là cuốn của ngươi, đây là thứ ta tìm được từ người khác, nó là đồ của ta."
Khi Lý Hỏa Vượng đi về phía nàng ta, Tiểu Mãn cũng lùi lại từng bước.
"Ngươi hoàn toàn không hiểu rằng ngươi đang tiếp xúc với cái gì, thứ đồ này ngươi không dùng được!"
Giọng điệu Lý Hỏa Vượng chợt trở nên nghiêm khắc.