Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 305: Thần Thông




Lý Hỏa Vượng tiện tay ném món công cụ hành hình đẫm máu trong tay tới trước mặt hắn, dọa Lưu miệng rộng sợ hãi, co rụt về phía đằng sau.

“Lăn đi, nếu không muốn bị tra tấn thì dẫn ta tới trại của các ngươi.”

Lưu miệng rộng sao dám nói nhảm tiếp, lồm cồm bò dậy, đi trước dẫn đường, nhìn chẳng khác nào một con chó mất chủ.

Lúc này, Tôn Bảo Lộc đang dùng thi thể để lau sạch máu dính trên kiếm lên tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ do dự:

“Lý sư huynh, hay là bỏ đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao Lữ ban chủ cũng không quen biết gì chúng ta cả…”

Khi thấy ánh mắt nghiêm nghị của Lý Hỏa Vượng quét tới, hắn vội vàng lảng tránh.

“Ta là Lý Hỏa Vượng, không phải Đan Dương Tử, nếu không biết thì thôi, nếu đã biết Lữ ban chủ bị bắt, vậy nhất định phải nghĩ cách cứu hắn ra!”

“Hơn nữa mấy tên cặn bã này chỉ cần một lời không hợp là đã xông tới động chân động tay, ta muốn đi tìm họ đòi một lời giải thích nữa!”

Những chuyện khác thì thôi, nếu một đám thổ phỉ cũng có thể tùy tiện bắt nạt chính mình, sống như vậy thì quá uất ức rồi.

Trên đời này có vài thứ chính mình không thể chọc nổi, nhưng cũng có nhiều thứ chính mình chọc nổi.

Xe ngựa chuyển hướng, đi theo sau Lưu miệng rộng tiến tới sơn trại thổ phỉ.

“Chúc chân nhân thuận buồm xuôi gió, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Một giọng nói từ phía sau lưng truyền tới, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, phát hiện người nói chuyện chính là ông lão đi cùng đường khi trước, lúc này hắn đã leo qua được hòn đá cản đường.

Lý Hỏa Vượng chắp tay đáp lễ đối phương, sau đó tiếp tục di chuyển.

Ngay sau đó hắn đã không quan tâm tới ông lão tiện đường này nữa, tập trung sự chú ý vào chuyện sắp diễn ra sau đây.

Thông qua Lưu miệng rộng, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng hiểu rõ quy mô của đám sơn tặc này.

Lão đại của họ có biệt hiệu là Đại Kim Long, cả vùng núi Man Tử này là địa bàn của hắn.

Họ không phải là giặc cướp nay đây mai đó mà là thổ phỉ có được sào huyệt, tứ lương bát trụ.

“Tứ lương bát trụ là gì?”

Lý Hỏa Vượng vừa đi vừa hỏi.

Từ chỗ Lưu miệng rộng, Lý Hỏa Vượng nghe được một đống các danh hiệu mới.

Nhưng tổng hợp lại thì thật ra đó là thân phận ở trong sào huyệt thổ phỉ.

Đầu Đao cướp bóc.

Lương Đài quản lý tài sản.

Thủy Hương quản lý trạm gác cả ngày lẫn đêm.

Phiên Đóa lo bày mưu tính kế.

Ương Tử Phòng bắt con tin nhà giàu lên núi.

Hoa Thiệt Tử đe dọa người nhà con tin giao tiền chuộc.

Sáp Thiên Tử cải trang thành người thường để tìm hiểu tin tức.

Cuối cùng chính là Tự Tương chuyên viết thư tống tiền và xử lý những chuyện liên quan tới chữ viết.

Đầu tiên chính là đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia, tiếp theo chính là tứ lương bát trụ, cuối cùng chính là đám tay chân làm việc vặt.

Toàn bộ sào huyệt thổ phỉ tựa như một kim tự tháp, cấp bậc rõ ràng, vừa nhìn là hiểu.

“Rõ ràng chỉ là một đám thổ phỉ mà lập ra quy củ như ở quân doanh vậy. Trên núi các ngươi có bao nhiêu người hả?”

“Ta chưa từng đếm qua, chắc hẳn phải có vài trăm người.”

Sau khi hoàn toàn sụp đổ, Lưu miệng rộng chẳng khác nào chó nhà có tang, hỏi gì đáp lấy.

“Đại đương gia của các ngươi có năng lực như thế nào? Có thần thông gì hả?”

“Thần thông? Đương nhiên là không có rồi, đại đương gia của chúng ta cao lớn, binh khí là búa.”

“Mấy trăm người? Không có thần thông? Chẳng qua chỉ là thổ phỉ bình thường…”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng âm thầm tính toàn thực lực hai phe địch ta.

Họ di chuyển bằng ngựa, Lý Hỏa Vượng thì đi bằng hai chân, tới lúc trời sắp tối mới tới gần sào huyệt thổ phỉ.

Rất nhanh sau đó, mấy người Lý Hỏa Vượng lên núi. Hắn thấy ở giữa sườn núi có ánh lửa, đó chắc hẳn chính là chỗ cần tới.

“Chít chít chít...”

Đột nhiên có tiếng chim hót dễ nghe từ trên sườn núi truyền tới.

Lý Hỏa Vượng dùng chân đá vào mông Lưu miệng méo một cái:

“Nói với bọn chúng ta tới đây để đàm phán, tốt nhất thì mọi người hãy ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau, bằng không thì cứ so tài xem ai mạnh hơn.”

“Trước đó ngươi đã chứng kiến thủ đoạn của ta rồi, hãy tự suy nghĩ thử xem nếu động đạo kiếm thì các ngươi sẽ chết bao nhiêu người.”

Lưu miệng méo ôm tai ủ rũ gật đầu một cái, dùng đầu lưỡi đẩy hàm dưới, huýt sáo.

Tiếng chim hót giống hệt khi nãy phát ra từ trong miệng hắn.

Rất nhanh sau đó, tiếng chim hót giống như vậy lại vang lên.

Hành trình tiếp theo thông suốt, không có bất kỳ ai ngăn cản.

Không bao lâu sau, một cửa động ở giữa sườn núi xuất hiện trước mặt hắn, mấy tên thổ phỉ mặt mày hung ác cầm bó đuốc đứng ở cửa, trừng mắt nhìn Lý Hỏa Vượng.

“Tiểu tử, ngươi to gan lắm, giết huynh đệ của chúng ta mà còn dám tới đàm phán!”

Lý Hỏa Vượng không thèm nói nhảm với đám thổ phỉ bình thường này, đi thẳng vào trong.