Khi thấy trả lời câu hỏi có thể đổi được màn thầu thật, người thủ thôn họ Hoa này mừng rơn, nước mũi nổi bong bóng.
“Ta hỏi thêm một câu nữa nhé? Trong bữa tiệc ngày hôm qua, người đàn ông gõ chiêng kia là ai vậy? Hắn làm gì?”
“Hầu...Hầu lão nhị, hắn là lính, Hầu lão đại cưới vợ nên hắn quay trở về.”
“Làm lính?! Tiểu tử kia là lính Hậu Thục sao?”
Như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc hắn là người trong quan trường.
Hắn tới thế giới này lâu như vậy rồi, ngoài lính trấn thủ biên quan ra thì hắn chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người nào trong quan trường.
Lý Hỏa Vượng rất hoang mang đối với chuyện khi đối mặt với thế giới điên cuồng, với đám tà ma khó lòng giải thích được kia thì người trong quan trường duy trì trật tự bằng cách nào, giải quyết phiền phức bằng cách nào.
Đối mặt với vấn đề này, Hoa đần độn không nói lời nào, hắn chăm chú nhìn vào chiếc màn thầu trong tay Lý Hỏa Vượng.
Vừa nhận được chiếc màn thầu, hắn lại nói tiếp:
“Ta không biết hắn là lính gì cả, chỉ biết hắn đi làm lính, hắn có một thanh thương sắt rất lớn, lớn lắm, ta không thể xê dịch nổi, nặng vô cùng.”
Lý Hỏa Vượng khẽ nhíu mày, nhìn men theo con đường nhỏ, nhìn về phía con sư tử đá ở cửa Hầu gia, hỏi:
“Vậy giờ hắn ở đâu?”
“Hắn đi rồi, Hầu lão đại cưới vợ xong thì hắn đi luôn.”
Thấy người kia đã đi, Lý Hỏa Vượng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Mặc kệ là người kia có lai lịch như nào, chỉ cần không phải đám tà ma khiến người ta đau đầu kia là được.
Hơn nữa chắc hẳn sau này hắn cũng sẽ không gặp lại người đó nữa. Nếu như bản thân hắn đoán không sai vậy thì hiện giờ người cầm quyền đang phải sứt đầu mẻ trán tìm nguyên nhân việc hư thối biến mất.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng người sang một bên, một giọng nói già nua từ phía sau truyền tới.
“Hàm nhi, ở đây ăn gì của người ta vậy?”
Lý Hỏa Vượng biết người tới là ai, đó chính là phụ thân của tân lang tối qua, chiếc mũ dưa hấu trên đầu và bộ quần áo lụa trên người vẫn chưa được cởi ra.
“Bái kiến lão trượng.”
“Trời ơi, đạo gia đã tới nhà của ta ăn tiệc rồi, chớ có khách khí với ta như vậy, cần gì phải xa lạ thế chứ.”
Khi hai người nói chuyện với nhau, người thủ thôn ở bên cạnh thấy không có màn thầu tiếp nữa thì quay người rời đi.
Nhìn dõi theo bóng hình bẩn thỉu kia, Lý Hỏa Vượng hỏi lão nhân ở bên cạnh:
“Lão trượng, người thủ thôn này luôn miệng nói hắn cản tai họa, hắn ngăn cản được thật hả? Trước đây hắn có từng giúp các ngươi cản tai họa chưa?”
Cho dù Cao Trí Kiên chỉ nhắc qua chuyện này thế nhưng ở thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
“Ôi, tai họa cái gì chứ, nếu như có tai họa thật thì một kẻ đần độn như hắn có thể ngăn cản nổi hay sao? Hai năm gần đây bị hạn hán, hắn cũng có ăn ít hơn đâu.”
“Chẳng qua trong thôn đồn thổi như vậy để tránh cho một kẻ đần độn, không người thân thích như hắn chết đói mà thôi, ai sáng suốt chả nhìn ra được.”
“Lão trượng nhân nghĩa.”
“Nhân nghĩa gì đâu cơ chứ, quy định từ thời tổ tiên truyền xuống, mỗi thôn chỉ được nuôi một kẻ ngu đần, nhiều hơn thì cũng không có nhiều lương thực như vậy. Đạo gia này, các ngươi áp tiêu có đi qua Kế thành hay không vậy?”
Nghe thấy đối phương đột nhiên thay đổi sang chủ đề này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất ngờ vô cùng, xem ra đối phương tới đây không phải là tản bộ vô tình gặp được mà là có chủ đích, tới đây để tìm mình.
“Con gái của ta cũng ở đó, có thể chuyển lời giúp ta được không? Không nói những chuyện khác, chỉ cần nói với nàng rằng em trai cả của nàng lấy vợ, trong nhà sắp sinh con trai rồi, cần bao nhiêu bạc cơ vậy?”
“Lão trượng khách khí rồi, ta tới nhà ngươi ăn tiệc, vậy chính là khách của nhà ngươi rồi, chuyển một câu nói cho chủ nhà cần gì bạc cơ chứ.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, ông lão kia cũng không từ chối, nói địa chỉ nhà con gái cho hắn biết.
Sau khi ghi chép lại, Lý Hỏa Vượng chợt nhớ tới một chuyện.
“Con trai của ngươi vừa mới rời đi phải không? Vì sao không bảo hắn chuyển lời? Hắn cưỡi ngựa đi nhanh hơn đám người vận tiêu chúng ta nhiều.”
“Lão nhị phải trở về doanh trại, sao có thể đi gặp tỷ hắn được. Hai ngày nghỉ này hắn cũng phải xin rất lâu đó, ôi, không biết là có phải sắp đánh trận hay không nữa.”
“Lão trượng, con ngươi có chức vụ gì ở trong doanh trại vậy? Là quan lớn phải không?”
Hiển nhiên lời này của Lý Hỏa Vượng đã gãi đúng chỗ ngứa của đối phương, giọng nói của lão trượng này lớn hơn vài phần, đắc ý khoe khoang.
“Rất đáng gờm đó, hắn làm đoản binh ở trong doanh trại.”
“Đoản binh? Đây là chức vị gì?”
“Ôi chao! Không hiểu hả? Thật ra trước đó ta cũng không hiểu được, là lão nhị nói cho ta biết. Hắn nói đoản binh chính là hộ vệ bên người Đại tướng quân.”
“Có hiểu câu đoản binh giáp nhau trong sách không? Nó nghĩa là ở ngay cạnh hai bên tướng quân.”
“Ngươi nói thử xem, người bên cạnh Đại tướng quân có thể là quan nhỏ được hay sao?”
“Ngươi xem căn nhà rộng lớn của chúng ta, cả chiếc xe bò với hai con sư tử đá ở cửa kia nữa, tất cả đều nhờ con ta mà có được đó.”