Nghe ông lão này khoe khoang một hồi, Lý Hỏa Vượng dần dần hiểu được cuộc đời người thanh niên gõ chiêng kia.
Nói ra thì trước đây Hậu gia cũng không giàu có như vậy, ngược lại, họ nghèo khó vô cùng.
Vài mẫu ruộng kém không thể nuôi đủ cả nhà bọn họ, vậy nên hắn chỉ còn cách ra ngoài xin ăn.
Nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn nghi ngờ đối với người được gọi là tướng quân ở trong lời hắn, vì trong miệng của đối phương thì chỉ cần làm quan trong doanh trại thì đều là tướng quân.
“Ôi, trước kia nào có được như bây giờ, trong nhà không ăn không uống, thậm chí quần cũng chỉ có một cái, ai ra ngoài thì mặc.”
Nghe đối phương thổn thức thuật lại, Lý Hỏa Vượng tùy ý phụ họa.
Sau khi nói chuyện phiếm một hồi, cảm giác tự hào của ông lão đạt tới cực hạn, chắp tay sau lưng, cong eo đi về phía ngôi nhà có hai con sư tử đá ở trước cửa.
Nhìn dõi theo bóng lưng hắn rời đi, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi.
Đã hiểu được nhiều điều như vậy, lòng cảnh giác của Lý Hỏa Vượng đối với Hậu lão nhị gõ chiêng kia đã giảm bớt rất nhiều.
Cũng không phải là vì thân phận của hắn, mà là vì hắn đã đi thật rồi, mặc kệ trong lòng hắn có suy nghĩ gì khác với bản thân hay không thì cũng không còn quá quan trọng nữa.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng thấy Cẩu Oa mua lương thực đã trở về, hắn bèn đi tới đón.
“Lý sư huynh! Mau nhìn xem ta mua được gì nữa! Một tấm bản đồ làm bằng da!”
Không có bất cứ chuyện gì xảy ra vào buổi đêm cả, mọi người ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau. Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, bọn họ lại bắt đầu khởi hành.
Bánh xe chậm rãi lăn trên mặt đất, sa mạc xung quanh dần dần biến mất, mặt đất dần trở lên chập trùng nhấp nhô, các tảng đá đủ hình dáng kỳ lạ dần thay thế.
Điểm tốt duy nhất ở nơi này đó chính là nhờ có núi đá che chắn nên đã không còn bão cát lớn như ở trên sa mạc, trên đường cũng xuất hiện một tí cỏ thấp màu nâu.
“Đi đường này, sau đó đi theo hướng này…”
Ngón tay Lý Hỏa Vượng chỉ trên tấm da cũ kỹ, cuối cùng ngừng lại trên ký hiệu tường thành.
“Nếu như đi không nhầm thì nơi này chính là Kế thành, chỉ cần đến được nơi này, ngoài việc có thể giao tiêu xong thì hành trình tới Hậu Thục cũng đã đi được một nửa. Nơi này hình như nhỏ hơn hai quốc gia trước một chút, là một nước nhỏ.”
Khi Lý Hỏa Vượng đang cân nhắc những việc này, hắn cảm thấy có ai đó kéo ống tay áo của mình.
“Lý sư huynh, ngươi xem kia, phía trước có ai đó.”
Hắn vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy một bóng người đang đi đường ở phía xa xa.
Chờ khi hắn tới gần mới phát hiện ra đối phương là một ông lão dáng vẻ thư sinh, đang chống một cây gậy trúc.
Cho dù tuổi tác của ông lão này không nhỏ nhưng thân thể vô cùng nhanh nhẹn, trên lưng cõng một cái gùi trúc hình vuông nhưng không hề tỏ vẻ mệt mỏi gì cả.
Tiếng vó ngựa khiến Kim Sơn Hoa quay đầu lại, khi hắn thấy một đám người đội mũ trùm đầu đen ở phía sau lưng đi tới thì vội vàng tránh sang phía bên cạnh, nhường đường cho bọn họ.
“Tại sao những người này lại ăn mặc như vậy nhỉ? Đặc biệt là đạo nhân trẻ tuổi mặc áo bào đỏ kia, trên mặt hắn còn treo một chuỗi tiền đồng che kín miệng và cằm, nhìn qua thì không hề dễ chọc, ta tránh sang thì tốt hơn.”
Kim Sơn Hoa thầm nghĩ trong lòng.
Ban đầu hắn định giảm tốc độ xuống, để nhóm người này đi qua trước rồi tính, ai ngờ rằng đạo nhân trẻ tuổi kia lại lên tiếng bắt chuyện với mình.
“Chào lão trượng, ta có thể mượn bản đồ của ngươi để kiểm tra xem bản đồ của ta có đúng hay không được không?”
Sau khi cẩn thận cân nhắc một hồi, Kim Sơn Hoa duỗi tay lấy ra một trang giấy từ trong chiếc gùi trúc ở phía sau lưng.
“Tấm bản đồ này do chính lão hủ vẽ ra, lão hủ vào nam ra bắc đã nhiều năm, không phải khoe chứ bản đồ này không sai chút nào cả, chân nhân muốn lấy thì cứ lấy đi.”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tại hạ chỉ muốn so sánh mà thôi. Sau khi so sánh thì sẽ lập tức trả lại cho lão trượng.”
Khi thấy đạo nhân trẻ tuổi này nói năng hiền lành, còn dễ nói chuyện như vậy, Kim Sơn Hoa yên tâm hơn nhiều.
“Chân nhân đi đâu vậy? À, lão hủ chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, biết đâu lại cùng đường với lão hủ.”
“Áp tiêu, đi Kế thành.”
Nghe được câu trả lời này, Kim Sơn Hoa căn bản không hề tin, nào có tiêu sư nào không quen đường đi áp tiêu, vừa nhìn là biết đối phương bịa ra.
“Ồ? Chân nhân cũng áp tiêu? Làm vậy là nhập tục đó.”
“Chân nhân cũng phải ăn cơm mà, dù sao thì cũng phải tìm cách kiếm lộ phí. Giữa nơi rừng núi hoang dã này, lão trượng một thân một mình đi đâu vậy hả?”
Kim Sơn Hoa nghe được câu hỏi thăm dò của đối phương, cười ha hả. Khi hắn đang suy nghĩ xem nên nói dối như nào để trả lời đối phương thì trên vách núi bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tảng đá lớn ầm ầm lăn xuống phía bên dưới, một tiếng nổ vang lên, tảng đá ngăn ở giữa đường.