“Trời ơi, quên mất, hôm nay là ngày chủ nhật, bác sĩ Hậu nghỉ rồi, ngày mai có được không?”
“Ngươi trêu ta hả?”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy chán ghét vị y tá Vương này rồi.
“Này này, ta nào dám trêu ngươi chứ, mẹ ngươi ghê gớm lắm, ai dám trêu con trai cưng của nàng chứ, ta không muốn bị nàng khiếu nại đâu. Bác sĩ Hậu không có ở đây thật, ngày mai ta nhất định sẽ chuyển lời tới bác sĩ.”
“Đúng rồi, ngày mai ngươi có ở đây không? Nghe bác sĩ nói chứng bệnh của ngươi vô cùng hiếm thấy, thậm chí bọn họ còn muốn dùng tên của ngươi để đặt tên cho căn bệnh này nữa đó.”
Lý Hỏa Vượng im lặng nhắm mắt lại, không muốn nghe tiếp.
Trong những âm thanh lảm nhảm liên hồi của đối phương, Lý Hỏa Vượng mơ màng ngủ thϊếp đi.
Chờ khi hắn tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra bản thân đã quay trở lại trên chiếc giường gỗ, toàn thân bị xích trói chặt lại, trên người có một chiếc chăn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu ở bên cạnh, dần dần, gương mặt của nàng trùng lặp với Dương Na.
Ảo giác thì mãi mãi cũng chỉ là ảo giác, trải qua ảo giác lần này, bản thân hắn nhất định phải quý trọng thực tại.
Nhìn Bạch Linh Miểu một hồi, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng.
“Dương Na nghĩ tới chuyện đó, liệu Bạch Linh Miểu có từng nghĩ như vậy hay không?”
Trong ánh mắt chăm chú của hắn, cặp mi dài màu trắng của Bạch Linh Miểu chớp chớp, chậm rãi mở mắt ra.
Khi thấy hai mắt Lý Hỏa Vượng đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo, Bạch Linh Miểu mỉm cười nói.
“Lý sư huynh, bây giờ mới là canh bốn thôi, ta sẽ tháo xích ra cho ngươi, ngươi ngủ thêm một lúc đi.”
Sau khi nói xong, nàng hất chăn trên người Lý Hỏa Vượng ra, bận rộn một hồi.
Nhìn gương mặt gần ngay trước mắt mình, Lý Hỏa Vượng đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Có phải hôm nay ngươi rất muốn được như vị tân nương tử kia không?”
Gương mặt Bạch Linh Miểu đỏ ửng, cho dù ngượng ngùng nhưng nàng không hề giả vờ phủ nhận chuyện này.
“Ừm, ta rất hâm mộ nàng ấy.”
“Lý sư huynh, đợi khi đến nhà ta, ngươi...sẽ lấy ta chứ? Ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?”
Nghe được lời này, Lý Hỏa Vượng đưa đầu tới, nhẹ nhàng thơm lên bờ môi mềm mại của nàng.
Hiển nhiên là Bạch Linh Miểu rất ngạc nhiên trước hành động của Lý Hỏa Vượng, nàng sững sờ nguyên tại chỗ, không làm ra được bất kỳ phản ứng gì.
Lý Hỏa Vượng ngồi dậy, duỗi tay kéo đối phương vào trong chiếc chăn ấm áp. Ngày hôm nay, Lý Hỏa Vượng dậy rất muộn.
…
Trong làng có giếng, hơn nữa trong nhà đất có bếp lửa, chỉ cần đặt nồi lên trên kiềng là có thể ở được, cuối cùng thì hắn cũng có thể ăn một bữa cơm nóng hổi đúng giờ.
Uống một ngụm canh rau dại, lại ăn một miếng màn thầu ngũ cốc, Lý Hỏa Vượng sung sướиɠ tột độ, cảm thấy dường như bong bóng nước ở trong miệng mình cũng đã nhỏ lại hơn nhiều.
Nuốt hết thức ăn ở trong miệng, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên hỏi Cao Trí Kiên gác đêm hôm qua:
“Đêm qua không có ai tới dò xét chứ hả?”
“Không...không có...có bất...bất kỳ...ai cả.”
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn chiếc màn thầu ở dưới mặt bàn vẫn nguyên vẹn như trước, hắn nghĩ tới buổi tiệc cưới khá kỳ quái vào đêm hôm qua.
Cho dù tạm thời vẫn không có điều gì khác lạ nhưng hắn vẫn cảm thấy ánh mắt của người đó có gì đó bất thường. Không rõ là bắt đầu từ khi nào, hình như hắn có thể biết được hàm ý ẩn giấu trong ánh mắt người khác.
Ánh mắt của người đàn ông đó chắc chắn không phải là hiếu kỳ bình thường, đó là ánh mắt kiêng kỵ và cảnh giác.
“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, sáng ngày mai tiếp tục lên đường, chiều nay Cẩu Oa đi vào trong làng kiếm ít lương khô, lương thực ở trên xe không đủ mất rồi. Cao Trí Kiên và Xuân Tiểu Mãn cũng đi cùng, chớ có sơ suất.”
“Được, những chuyện nhỏ nhặt này ngài hãy cứ để Tào Tháo này đi.”
Liếc mắt nhìn, chỉ thấy Bạch Linh Miễu đang xì xào trò chuyện với Xuân Tiểu Mãn, Lý Hỏa Vượng không nói gì nữa, vùi đầu ăn tiếp.
Lý Hỏa Vượng có một buổi chiều rảnh rỗi, đây đúng là chuyện hiếm khi thấy được, hắn lấy Hỏa Áo Chân Kinh ra, bắt đầu tu luyện.
Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào tốt để tập trung thương cảm ở trong lòng cả.
Khi hắn miễn cưỡng ngưng tụ những miếng sáp ong kia lại thành một miếng thì hắn nhạy bén phát hiện ra có người ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào nơi mình đang ở.
Lý Hỏa Vượng vội cất Hỏa Áo Chân Kinh đi, khi mở cửa sổ ra thì chỉ nhìn thấy người thủ thôn gặp được đêm qua nước mũi chảy ròng ròng, đang đứng bên ngoài, cười ha hả.
“Là hắn? Liệu có thể đào được thông tin gì từ trong miệng hắn hay không?”
Linh cảm lóe lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, hắn vội xuống dưới nhà, lấy mấy cái bánh màn thầu ngũ cốc định để tối nay ăn ra, đi về phía người thủ thôn.
Lý Hỏa Vượng lắc lư chiếc bánh màn thầu trước mặt hắn, hai mắt người kia lập tức nhìn chằm chằm vào chiếc bánh.
“Ta hỏi ngươi một việc, chỉ cần ngươi trả lời được thì ta sẽ cho ngươi chiếc màn thầu này, thế nào hả?”
“Được!”
Người thủ thôn đần độn vội gật đầu.
“Tên ngươi là gì?”
“Không biết, mẹ ta nói ta họ Hoa.”
“Rất tốt, đây là màn thầu của ngươi.”