“Ta cho các nàng xem ảnh chụp chung của hai ta, kết quả các nàng lại nói đó là ảnh ghép. Haiz, đúng là ba nàng điên mà.”
Bệnh tình ổn định lại? Nghe Dương Na nói như vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy đắng chát.
Ảo giác này quá là logic rồi, chẳng khác gì so với thực tế cả, thế nhưng nó chân thực hơn đi nữa thì ở bên này vẫn là ảo giác mà thôi.
“Được.” Lý Hỏa Vượng nói dối, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
“Ừm! Đến lúc đó phải khiến đám FA kia thèm nhỏ dãi!”
Nói tới đây, hai bên dần rơi vào
“Ngươi sống vẫn tốt chứ?”
Câu hỏi này của Dương Na khiến Lý Hỏa Vượng không biết phải trả lời như nào.
Ký ức về những chuyện xảy ra trước đó khiến Lý Hỏa Vượng không thể nói ra chữ tốt nổi.
“Vẫn ổn.”
Giọng Dương Na nhỏ lại, cô nói mang theo vẻ tủi thân:
“Hỏa Vượng, ta thích ngươi, rất thích ấy, thế nhưng cảm giác thích này cần chúng ta cùng nhau giữ gìn.”
“Nếu như chỉ dựa vào một mình ta, ta sợ một ngày nào đó mình sẽ không kiên trì nổi. Giống như cha mẹ của ta vậy, khi ta còn bé họ rất thương yêu nhau, nhưng họ dần dần thay đổi, cuối cùng trở thành căm hận lẫn nhau.”
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, lại ừ một tiếng.
Ai ngờ lần này Dương Na lại không chịu nể mặt.
“Lý Hỏa Vượng! Ngươi nghiêm túc cho ta! Ngươi đừng có nói ừ được không hả, ngươi phải làm ra hành động gì chứ!”
“Dì nói ngươi luôn chống đối khi gặp bác sĩ, như vậy là không được!”
“Chẳng lẽ ta còn không hiểu ngươi hay sao? Có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng! Có phải là ngươi đang trốn tránh chuyện gì hay không hả? Khi bé bướng bỉnh thì cũng thôi, lớn lên mà vẫn như này!”
“Ta biết hiện giờ ngươi rất khó khăn, ngươi bị bệnh rất nặng, thế nhưng bị bệnh thì ngươi phải chữa trị chứ.”
“Chỉ có như vậy thì ngươi mới có thể khiến ta hiểu rõ tấm lòng của ngươi, biết ngươi cũng cố gắng như ta vậy. Nếu không ta sẽ cảm thấy bất an, sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ nghĩ rằng liệu có phải là ngươi lại định vứt bỏ ta nữa hay không.”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy, lập tức nắm chặt lấy hai tay Dương Na:
“Na Na, ta hứa với ngươi chắc chắn ta sẽ không vứt bỏ ngươi đâu. Dù cho...Dù cho…”
“Dù cho gì chứ?”
“Dù cho ngươi chỉ là ảo giác.”
Lý Hỏa Vượng chôn sâu câu nói này ở trong lòng.
“Dù cho bệnh của ta không khỏi, chỉ cần ngươi vẫn kiên trì, vậy chắc chắn ta sẽ không từ bỏ.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của Lý Hỏa Vượng, giọng nói của Dương Na dần khôi phục lại sức sống. Nàng tiếp tục kể lại những câu chuyện thú vị ở trong trường học cho Lý Hỏa Vượng, hai bên chuyện trò suốt nửa tiếng đồng hồ, thẳng cho tới khi y tá Vương nhắc nhở, cuối cùng mới cúp điện thoại, cả hai vẫn còn lưu luyến không rời.
Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường thở dài một tiếng, hắn biết mọi chuyện trong ảo giác không phải là đã hình thành thì không thể thay đổi. Thế nhưng khi phải đối mặt với nguyện vọng của Dương Na trong buổi sinh nhật, hắn không biết nên làm như nào cho tốt.
Trải qua chuyện lần trước, đừng nói là bệnh viện đồng ý cho mình tạm thời xuất viện, e rằng muốn cởi những dây trói trên người mình ra cũng phải trải qua nhiều tầng phê duyệt.
Đừng nói đại học của Dương Na ở bên ngoài, cho dù là ở đây thì hắn cũng không đi được.
“Ta thấy ngươi nói chuyện bình thường với nàng như vậy, hôm nay có muốn để bác sĩ hỏi bệnh hay không?”
Nghe y tá Vương nói vậy, Lý Hỏa Vượng bực bội ngoảnh đầu sang một bên.
“Ôi, tiểu đệ này, ta nghe mà cũng hơi xúc động đó. Ngươi tuyệt đối không được phụ lòng một nữ sinh tốt như vậy, đừng từ bỏ việc chữa trị.”
“Đây là việc cá nhân của người bệnh đó? Chúng ta rất thân với nhau hả?”
Hiện giờ Lý Hỏa Vượng đang cảm thấy rất phiền phức.
“Ngươi không quen ta nhưng ta thì quen ngươi đó. Tắm rửa, truyền nước, đái ỉa tắm giặt đều do mấy người chúng ta phục vụ. Nói thật, ngay cả mẹ ta thì ta cũng chưa từng hiếu kính như vậy đâu.”
“Nhưng có thể nói là phục vụ ngươi nhàn hơn nhiều, không cần lật người. Trẻ tuổi đúng là khác mà, nằm lâu như vậy nhưng không hề đau nhức, bên giường số 19 thì chẳng ra sao cả, cứ cách vài tiếng lại phải lật người một lần.”
Cũng không biết có phải là vì nguyên nhân tính cách hay không mà y tá Vương rất thích nói chuyện phiếm với hắn. Đối mặt với mấy lời lảm nhảm của y tá Vương, Lý Hỏa Vượng đã phiền não rồi càng mệt mỏi hơn.
“Ta mệt rồi, có thể để ta nghỉ ngơi một lúc được không?”
“Trời ơi, cậu em à, cậu đã sắp mọc rễ trên giường rồi, vậy mà còn mệt mỏi hay sao? Nằm thì mệt lắm hả? Chém gió với ta một lúc thôi, bệnh viện này máu lạnh lắm, không cho phép dùng điện thoại di động ở trong phòng trực, nếu như không phải đãi ngộ tốt, hơn nữa còn đóng ngũ hiểm nhất kim* thì ta sớm đã không làm nữa, đi máng khác kiếm ăn rồi.”
*Ngũ hiểm là năm loại bảo hiểm: bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản. Nhất kim là quỹ hỗ trợ nhà ở.
“Cậu em này, ngươi không đồng ý để bác sĩ tới khám cho ngươi hả? Nếu như để Dương Na biết được chuyện của ngươi, nàng ấy sẽ có suy nghĩ gì hả?”
Lời nói này khiến biểu cảm trên gương mặt Lý Hỏa Vượng ngưng lại:
“Được, ngươi gọi bác sĩ tới đây đi.”
Cho dù chỉ là ảo giác nhưng bản thân hắn cũng không muốn khiến Dương Na đau lòng.