Hiện tại trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng chưa chắc chắn được, hắn thật sự rất sợ ngày nào đó mình sẽ xem bên kia là thật, hoàn toàn bỏ rơi Bạch Linh Miểu.
Đã có khoảng thời gian trước nên Lý Hỏa Vượng cực kỳ chắc chắn rằng nhận thức của mình đến bên kia là giả, tuyệt đối sẽ không lâm vào bối rối.
Nhưng hiện thực lại dạy cho hắn một bài học, mọi thứ đều có khả năng, hiện tại hắn đã không còn kết luận như trước kia nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Hỏa Vượng không khỏi nghĩ tới lời nói trước khi chết của Tọa Vong Đạo.
“Lão ni cô tay áo trần hồng kia thì biết đếch gì! Ta nói thật cho ngươi biết, Bắc Phong, một trong Tứ Hỉ của Tọa Vong Đạo chính là tâm tố. Hắn đã sống đến tận một trăm chín mươi tuổi, chẳng phải bây giờ vẫn tốt như thường đấy ư? Không có bất kỳ bối rối gì quấn lấy hắn cả.”
Hắn nghĩ đến những lời này rất lâu, càng nghĩ càng phiền lòng.
Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện ra mình lại chui vào cái bẫy của đối phương, thầm mắng một câu.
“Đám người điên này, chết cũng đã chết rồi mà còn muốn lừa ta!”
“Sao thế Lý sư huynh?”
Thấy đôi mắt ngái ngủ của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng vừa định lên tiếng thì chợt cảm giác được gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Mau…mau cầm dây xích đến đây!”
Bạch Linh Miểu cũng không hỏi, vội lách qua người Lý Hỏa Vượng bò xuống giường, cầm xích sắt được bao trùm trong tấm vải, bắt đầu trói Lý Hỏa Vượng lại.
“Trói chặt vào, buộc cho kỹ, đừng để ta thoát ra được!”
Thấy Bạch Linh Miểu đang bận rộn bên cạnh mình, cho mình một ánh mắt an ủi, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, nặng nề dựa ra phía sau.
Một khắc sau, sau đầu có tiếng sột soạt, cái gối kê phía sau đã đổi thành gối đầu mềm mại.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh trắng tinh, phòng bệnh này hơi lạ, cũng không phải là căn phòng trước kia.
Ở nhiều rồi nên Lý Hỏa Vượng cũng có hiểu biết về bố cục của bệnh viện này, rõ ràng đây là bố trí trong phòng bệnh trói buộc của bệnh viện tâm thần, bệnh viện bình thường cũng không có mấy cái này.
Suy tư một hồi, Lý Hỏa Vượng mới đón nhận mọi thứ trong ảo giác.
“Ta...chuyển viện rồi ư?”
Sau khi nói xong, Lý Hỏa Vượng cười khổ lắc đầu, quan tâm mấy cái này làm gì, tất cả đều là ảo giác, có xảy ra chuyện gì thì cũng không bất ngờ cho lắm.
Nhìn trần nhà trắng tinh, trong lúc nhất thời Lý Hỏa Vượng không biết phải làm gì.
Nhìn dây vải rộng cột quanh tay mình, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nói vào micro ở đầu giường:
“Có chị y tá nào trực ban không? Phòng của ta là phòng số mười ba, nhờ chị đem điện thoại qua đây giúp ta được không? Ta gọi điện thoại.”
Sau vài tiếng ồn ào ngắn ngủi, bên trong truyền đến giọng của một nam nhân.
“Lý Hỏa Vượng đúng không? Chào ngươi, ta đã hiểu rõ tình huống của ngươi rồi.”
“Ta họ Vương, ngươi có thể gọi ta là y tá Vương, ngươi muốn gọi điện thoại cho ai? Ta có thể nối loa trực tiếp đến đầu giường của ngươi.”
“Y tá nam à?”
Lý Hỏa Vượng bĩu môi:
“Được rồi, y tá Vương, gọi giúp ta Dương Na…”
Vừa nói hai chữ này ra, trong đầu Lý Hỏa Vượng lập tức hiện lên gương mặt quen thuộc của Bạch Linh Miểu.
“Ta đang làm gì thế này? Sao vừa nãy ta lại chủ động tương tác với ảo giác chứ? Bạch Linh Miểu mới là thật, còn Dương Na là giả.”
“A a! Phiền chết đi được, sáng sớm mà đã gọi điện thoại tới rồi.”
Một giọng nói quen thuộc truyền ra từ cái loa ở đầu giường.
Nghe thấy giọng ngái ngủ vừa tỉnh dậy, mọi xoắn xuýt trong lòng Lý Hỏa Vượng đều biến mất.
“Na Na!”
“Hỏa Vượng!”
Dương Na lập tức ngạc nhiên kêu lên.
“Đã mấy giờ rồi mà còn chưa chịu dậy nữa? Hôm qua ngươi đi đâu chơi dữ thế?”
Vừa nghe thấy lời ấy, Dương Na lập tức bắt đầu dừng tố khổ với Lý Hỏa Vượng.
“Sao mà có thời gian chơi chứ, năm thứ nhất đại học khổ lắm, cả ngày đều bận rộn muốn chết.”
“Cũng không cần tự học buổi tối, hơn nữa một ngày cũng không đầy tiết mà đã mệt vậy à?”
“Ai nói chứ? Ngươi không học đại học nên không hiểu, chờ ngươi lên rồi sẽ biết mấy lời lão sư bảo lên đại học muốn chơi bao nhiêu cũng được toàn là bịp cả!”
Mới nói đến đây, Dương Na lập tức yên tĩnh lại, một hồi lâu sau, trong giọng còn có chút dè chừng.
“Hỏa Vượng, xin lỗi ngươi, ta không có cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngươi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn cái loa đen như mực ở đầu giường, hiểu ý cười một tiếng.
“Chỉ có nhiêu đó mà muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta à? Ngay cả phòng ta cũng chưa thủng được đâu. À đúng rồi, ngày ấy ta chúc sinh nhật ngươi, ngươi có nghe thấy không?”
“Ừm, ta có nghe thấy mà, cảm ơn ngươi đã chúc sinh nhật ta, ta vẫn đang chờ quà sinh nhật đây.”
...
“Quà sinh nhật? Được, ngươi muốn quà gì hả?”
Lý Hỏa Vượng mỉm cười hỏi.
Hắn nhớ kỹ trước đây đã từng nói với Dương Na rằng sẽ tặng quà sinh nhật cho nàng.
Dương Na im lặng một lúc, sau đó dè dặt nói:
“Hỏa Vượng, ta...ta mong rằng ngày nào đó bệnh tình của ngươi ổn định lại, vào ngày nghỉ ngươi có thể tới cổng trường học để đón ta. Ta nói mình có bạn trai rồi, hơn nữa còn rất đẹp trai, nhưng bạn cùng phòng của ta đều không chịu tin chuyện này.”