Bạch Linh Miểu ngồi ở mép giường, sau khi bỏ sợi chỉ vào miệng nhấp ướt thì mượn ánh nến bên cạnh, cẩn thận xuyên vào trong lỗ kim.
Ngay sau đó, nàng đắp một ít vải vụn lên cái ghế bên cạnh.
May đến khi mắt đã mỏi nhừ, Bạch Linh Miểu ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng dày bên cạnh cửa sổ.
“Lý sư huynh, có lẽ người khác cũng chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua kiếm của ngươi thôi, chưa chắc là muốn giết người cướp của.”
“Trên lưng ta đeo hai thanh kiếm, tại sao tiểu tử kia chỉ nhìn đúng một thanh này? Lòng phòng bị không thể không có, một lát nữa người đi xuống thì báo cho mấy người khác trong phòng vẫn nên cẩn thận một chút.”
Bạch Linh Miểu nghe lời gật đầu, bắt đầu trải rộng chăn mền ra.
“Lý...Lý...Lý…”
“Có chuyện gì?”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn Cao Trí Kiên đang đứng dưới lầu ngửa đầu nhìn mình.
“Ta...Ta thật sự không phải...Ta thật sự không phải...thủ thôn nhân.”
Hiển nhiên là Cao Trí Kiên cực kỳ để ý tới chuyện này.
“Được rồi, ta biết ngươi không phải là thủ thôn nhân rồi, vậy sao ngươi bị vậy? Đừng nói là đập đầu vào đá nên bị thế nhé?”
Bởi vì trí lực và chuyện Cao Trí Kiên nói cà lăm nên Lý Hỏa Vượng và mấy người khác cũng không thích nói chuyện phiếm với hắn cho lắm, bởi vì hắn nói chuyện quá lâu.
Vì vậy trừ biết Cao Trí Kiên biết chữ ra thì Lý Hỏa Vượng không còn biết gì về hắn nữa.
Vẻ mặt Cao Trí Kiên cực kỳ xoắn xuýt, đứng đó nghĩ một hồi:
“Lý...Lý...Lý sư huynh, ngươi...ngươi tin ta...ta...ta…”
“Ta tin, ta tin mà, ngươi nói nhanh chút đi, còn giày vò bắt người khác chờ ngươi nói xong thì chắc trời sáng luôn quá.”
“Ngươi! Ngươi đừng...đừng đánh lung tung, đừng đánh lung tung...ta nói mà!”
Lần đầu tiên Cao Trí Kiên dùng giọng điệu thế này nói chuyện với Lý Hỏa Vượng.
“Ta...ta rất...rất...rất...ghét người khác...ngắt...ngắt lời...ta.”
Lý Hỏa Vượng nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt sắng kia, và cả hai nắm đấm nắm chặt, khẽ gật đầu.
“Được thôi, ngươi nói đi.”
“Lý...Lý...Lý sư huynh, ngươi...ngươi có tin...ta...ta không? Dù là...ta...kinh...kinh thế hãi tục...cỡ nào…”
“Ta tin mà, ngươi nói đi.”
Nghe nói vậy, biểu cảm của Cao Trí Kiên càng độc ác hơn, giậm chân một cái.
“Ta...ta...ta lên đó nói!”
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua Bạch Linh Miểu sau lưng, cản lại Cao Trí Kiên vừa kích động bất an.
“Ngươi đừng lên đây, nói ở đây luôn đi, nói xong rồi về ngủ.”
…
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng bảo hắn nói trong sân luôn, Cao Trí Kiên do dự nhìn xung quanh vắng vẻ một chút.
“Ta ta...ta...có khả năng...là...Hoàng…”
“Gì cơ? Ngươi là Hoàng gì? Nói lớn chút đi, ta không nghe rõ.”
Cao Trí Kiên nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói vậy thì đỏ mặt cúi đầu xuống, đi vào phòng.
“Sao lại không nói nữa? Tên này đang làm gì vậy chứ, Hoàng gì cơ? Hoàng kim, Hoàng kim hay Hoàng thổ?”
Lý Hỏa Vượng nghi ngờ, vừa định xuống lầu hỏi thử những nghĩ kỹ lại thì vẫn đóng cửa sổ lại, đi về phía ga giường đã được trải sẵn.
Chuyện của bản thân còn cả đống kia, làm gì còn lo được chuyện riêng của người khác nữa chứ.
Hơn nữa ở phương diện tâm tố của chính mình cũng không đáng tin cậy cho lắm, cũng không thích hợp khuyên bảo giúp người khác chuyện gì, tránh cho đối phương bị mình đưa vào trong khe.
Đối với việc trong lời nói của Cao Trí Kiên như có bí mật khó nói gì đó thì Lý Hỏa Vượng cũng không có chút hứng thú tìm hiểu nào.
Hơn nữa đầu óc của hắn chỉ bị chậm mà thôi, cũng không phải hoàn toàn là tên đần, chắc chắn là tự có suy tính của mình, chờ khi nào hắn muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với mình.
Lý Hỏa Vượng đợi một lát, thấy Cao Trí Kiên thật sự không đi lên thì thổi tắt nến, nằm trên giường nhìn xà nhà trên đỉnh đầu.
“À đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ chỗ mà đồ đần muốn đi là ở đâu không?”
Bạch Linh Miểu nhắm mắt lại nhích tới gần Lý Hỏa Vượng.
“Mấy ngày trước ta có từng hỏi hắn, chính hắn cũng không nói rõ được. Hình như lần trước hắn nói là Lương quốc, lần này lại là Thanh Khâu quốc, có lẽ chính hắn cũng không rõ được.”
“Thanh Khâu quốc à…”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện ra tấm bản đồ kia, qua khỏi Hậu Thục chính là Thanh Khâu, lại qua Thanh Khâu chính là đích đến của bọn họ, Lương quốc.
Chờ đến quê nhà Ngưu Tâm Sơn của Bạch Linh Miểu thì chặn đường lặn lội xa xôi này cũng sẽ kết thúc, mình cũng có thể cắm rễ xuống rồi.
“Chờ đến đó rồi mình phải làm gì đây? Cũng phải làm một bữa tiệc cưới để cưới Miểu Miểu như hôm nay ư? Không đúng, ta tới nhà nàng nên được tính là ở rễ.”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, dùng cằm cọ xát lêи đỉиɦ đầu mềm mại kia.
Quan hệ của hai người không có nỗi khắc khổ khắc sâu trong lòng gì đó, cũng không có cái gọi là vừa gặp đã yêu.
Hắn cũng không biết dỗ nữ hài tử thế nào, Bạch Linh Miểu cũng không biết nũng nịu.
Hai người như thể tế thủy trường lưu, cùng chảy ra một mảnh hồ lớn.
Lý Hỏa Vượng không có cảm giác gì khác, hắn chỉ thấy ở bên cạnh đối phương rất thoải mái nên muốn ở lại.
Nhưng mà dù sao Lý Hỏa Vượng vẫn không cam lòng, hắn vẫn đang lo về phiền toái duy nhất trên người mình.
“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào giải quyết được chuyện tâm tố ư?”
Đây không đơn thuần chỉ là vấn đề trách nhiệm, quan trọng hơn hết là tai họa ngầm trong tương lai.