“Bái...bái Hỷ Thần? Không có, ít nhất thì ở Lương quốc chúng ta không có.”
“Ta còn nhớ rõ lúc nhị ca của ta thành thân, bình thường là tân nương tử vào cửa đều sẽ bái thiên địa trước xong rồi mới bái phụ mẫu.”
“Nhưng mà lúc thành thân thì trên cửa cũng sẽ dán mấy chữ hình tròn thế này.”
Cẩu Oa dùng cái móng dê trong tay chỉ vào chữ song hỷ mà mình đang nói đến được cắt ra từ vải đỏ treo trong hành lang phía xa. Nghe thấy câu trả lời này, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng cũng chẳng tốt hơn là bao.
Hắn đứng một hồi, sau khi thấy hai chữ song hỷ màu đỏ hình tròn kia không có xuất hiện bất kỳ điều gì khác thường thì mới chậm rãi ngồi xuống.
“Mau ăn đi, ăn xong rồi thì tìm chỗ ngủ một giấc.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, những người khác bắt đầu tăng tốc độ ăn.
Lý Hỏa Vượng lấy một quả táo khô trên bánh bao táo không nhân bên cạnh, vừa chậm rãi nhấm nháp vừa cảnh giác nhìn những lời cười nói xung quanh.
Trái tim của hắn vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
Không trách được hắn chim sợ cành cong, ngã một lần lại khôn thêm một chút, trong thế giới hoàn toàn điên rồ này thì dù có cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ.
Huống chi hắn đã bị hố mấy lần rồi.
Lý Hỏa Vượng không muốn biết là tại sao, hắn chỉ muốn những người bên cạnh mình sống sót an ổn là được rồi.
Trời dần sập tối, những bó đuốc được nhóm lửa nóng rực cắm trên tường, cả tiệc cưới càng ăn càng náo nhiệt.
Thấy gia chủ đang mời rượu ở mấy bàn khác, Lý Hỏa Vượng vốn tưởng cả bàn toàn những người xứ khác như mình sẽ không được mời, ai ngờ bọn hắn thật sự cử một người đến đây.
Thanh niên mặt chữ điền khi nãy vừa gõ chiêng đón tân nương tử vào cửa một tay bưng chén rượu, một tay cầm bầu rượu, gương mặt tươi cười đi về phía Lý Hỏa Vượng.
Hắn đi tới trước bàn, không nói câu nào đã đổ đầy chén rượu trong tay, giơ hai tay nói với Lý Hỏa Vượng.
“Nào nào nào, đa tạ các vị bản gia đã đến dự tiệc cưới của đại ca, tại hạ Hậu Văn kính các vị sư phụ áp tiêu một chén, chúc các vị vạn sự như ý, thuận buồm xuôi gió!”
Thấy đối phương cũng đã nói vậy rồi, sao mấy người khác có thể ngồi yên được, sôi nổi nâng ly đáp lễ, ngay cả Lý Hỏa Vượng cũng lấy trà thay rượu.
Theo lý mà nói thì khách lạ mà có được đãi ngộ thế này đã là tốt lắm rồi.
Nhưng mà một tay đỡ chén một tay nâng đáy chén, Hậu Văn ngửa đầu uống cạn thì lại lập tức đổ đầy một chén kính riêng Lý Hỏa Vượng.
“Vị chân nhân này, tại hạ kính riêng ngài một chén. Chúc ngài sớm ngày cưỡi hạc Tiên Du, đắc đạo phi thăng.”
Mặc dù đây là một câu thơ hay nhưng qua tai của Lý Hỏa Vượng lại nghe thấy cực kỳ khó chịu.
“Khách sáo rồi, khách sáo rồi.” Lý Hỏa Vượng nâng chung trà lên ngửa đầu uống cạn, ấm trà vừa che kín tầm mắt của mình.
Hắn lập tức nhạy bén phát hiện ra nam nhân trước mặt đang ngó chừng mình.
Không, nói đúng hơn là không phải mình mà là đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm sư thái đã tặng trên lưng mình.
Lúc Lý Hỏa Vượng buông chung trà xuống, ánh mắt kia lập tức biến mất, thanh niên trước mặt lại trưng ra gương mặt tươi cười đón lấy.
Nếu không nhờ cảm giác của Lý Hỏa Vượng nhạy hơn những người khác thì nói không chừng đã bị hắn lừa thật rồi.
“Sao người này lại phải nhìn kiếm của ta chứ? Hắn nhận ra uy lực của thanh kiếm này ư?”
Không cần biết Lý Hỏa Vượng nghĩ thế nào, sau khi thanh niên kia mời rượu xong thì cũng không làm gì nữa, xách bầu rượu quay người đi đến bàn khác.
Như thể lần này hắn đến đây chỉ để mời rượu mà thôi.
“Các vị ăn ngon uống ngon, nhất định phải ăn cho thỏa thích rồi về nhé.”
Nhìn bóng lưng kia đi xa, biểu cảm Lý Hỏa Vượng phức tạp quay sang nói với mấy người khác.
“Ăn cũng đã no rồi, chúng ta đi thôi.”
Mấy người khác đều có chút không nỡ nhìn cả bàn thức ăn đầy vẫn chưa ăn xong, nhưng Lý Hỏa Vượng đã lên tiếng rồi, cuối cùng vẫn luyến tiếc đứng dậy.
Ăn bữa tiệc này, trừ được ăn no uống say ra thì vẫn còn một cái lợi đó là lúc đi tìm điểm nghỉ chân cũng tiện hơn nhiều.
Thấy là những tiêu sư khi nãy ăn tiệc cùng nhau, chủ nhà sôi nổi đồng ý cho ở tạm, ngay cả Bạch Linh Miểu lúc nói về chuyện cho tiền thuê nhà cũng phải giả vờ từ chối một phen.
“Ôi trời, đã đến đây ăn tiệc thì đều là khách mà, cần gì tiền nong gì chứ, khách sáo như thế làm gì.”
Nói xong câu khách sáo này, vị lão nhân giọng to kia cuối cùng vẫn vui vẻ nhận tiền.
Nếu phải nói thì công dụng của đồng tiền cực kỳ lớn, chẳng mấy chốc đối phương đã chừa ra hai tầng lầu thổ lâu cũ cho đám Lý Hỏa Vượng ở.
Mặc dù thổ lâu cũ nhưng tòa nhà riêng và sân riêng rất hợp ý của Lý Hỏa Vượng.
Đêm dần khuya, sự náo nhiệt trong thôn cũng dần an tĩnh lại.
Lý Hỏa Vượng đứng ở cửa sổ lầu hai, ngắm nhìn đèn l*иg đỏ ở nhà làm hôn sự nơi xa.