Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 296: Nói Hay Lắm




Dù làm vậy hơi vô duyên nhưng Lý Hỏa Vượng mặt dày nên chẳng sao cả, hắn sợ trong thôn này có một ổ thổ phỉ mà thôi, trong thức ăn còn bị bỏ thuốc mê gì đó nữa.

Hắn đã trải qua đủ thứ chuyện linh ta linh tinh rồi, nếu bây giờ băn khoăn vấn đề này thì cũng đúng.

Một lúc sau, thấy Màn Thầu liếʍ láp mặt, ngoắt đuôi úp sấp trên người mình, muốn ăn nhiều hơn nữa, Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu với những người khác.

“Ăn đi.”

Suốt cả đường đi lặn lội đường xe, thấy cả bàn đồ ăn ngon thế này, giờ phút này mọi người không đoái hoài gì đến tướng ăn nữa, sôi nôi ăn ngấu nghiến.

Lý Hỏa Vượng không động đũa, trái lại là uống nước trà nồng đậm bên cạnh.

Miệng bong bóng, đối với một người đã từng trải qua cảm giác cường hóa như hắn mà nói thì bất cứ lúc nào cũng đuổi theo hình phạt, bây giờ hắn phải mau chóng hạ ngọn lửa này xuống mới được.

Nhưng đồ ăn Hậu Thục và Tứ Tề có sự khác biệt rất lớn, đó chính là rất ít đồ chay.

Đa số toàn là thịt và sữa, có cả bánh bao nướng và bánh bao táo không nhân.

Món duy nhất được cho là món chay cũng chỉ có mâm quả khô và trà, Lý Hỏa Vượng chọn rất ít.

“Triệu Ngũ, nếm thử cái bánh bao nướng này đi, bánh bao nướng này cũng không tồi, ngoài giòn, trong thơm, ăn cực ngon!”

Cũng không phải tất cả mọi người đều quan tâm tới chuyện ăn uống, Bạch Linh Miểu duỗi cái cổ trắng noãn, tò mò nhìn ra ngoài cổng.

Nhìn tân nương tử phủ kín khăn cô dâu được người ta đỡ xuống hỉ kiệu.

Lúc này, một thanh niên mày kiếm tuấn mã dùng sức gõ vào cái chiêng đồng trong tay, hét lên phụ họa:

“Tân nương vào cửa, tài nguyên cuồn cuộn!”

“Hay lắm!”

Những người khác đều đứng dậy vỗ tay khen hay, Lý Hỏa Vượng dùng cùi chỏ chọt Cao Trí Kiên bên cạnh đang ăn như hổ đói rồi đúng lên theo.

“Keng”, tiếng chiên lại vang lên.

“Tân nương đổ chậu, hồng hồng hỏa hỏa!”

“Hay…nói hay lắm!”

Bầu không khí náo nhiệt trong sân càng vui mừng lên.

“Keng!”

“Tân nương đổ yên, phúc lộc bình an!”

Thấy những gương mặt đầy vui vẻ xung quanh, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng cũng không khỏi tốt lên.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy sự hâm mộ nồng đậm trong mắt của Bạch Linh Miểu.

Hắn vươn tay nhéo nhéo bàn tay mềm mại của nàng, Bạch Linh Miểu quay sang, đáp lại hắn một nụ cười an tâm.

“Lý sư huynh, mấy người khác đã đưa quà rồi, có phải chúng ta cũng nên tặng quà luôn không? Như thế thì mới không thất lễ.”

“Được, ngươi nói sao thì cứ làm vậy đi.”

“Chúng ta có thể tặng chút mứt đặc sản ở Tứ Tề, ở đây không có thứ này, vừa đại biểu cho tấm lòng của chúng ta vừa không tốn nhiều bạc.”

Ngay khi nàng vừa mới nói xong, tiếng chiêng thứ tư vang lên lần nữa.

“Bái Hỷ Thần!”

“Gì cơ?”

Lý Hỏa Vượng gần như không thể tin vào tai mình.

“Hắn vừa mới nói gì cơ?”

Hắn nhìn thấy bầu không khí ấm áp náo nhiệt xung quanh vừa rồi lập tức biến mất sạch, sự rét lạnh thấu xương lập tức bao trùm lên cả người Lý Hỏa Vượng.

“Lý sư huynh, vừa rồi họ mới nói là bái Hỷ Thần!”

Tôn Bảo Lộc đang nhồi thịt dê trong miệng, lặp lại lần nữa.

Trong ánh mắt khiếp sợ của Lý Hỏa Vượng, người vừa mới được các thân thích cười cười nói nói với nhau, được đón vào đại đường, quỳ lạy đại lễ với chữ Hỷ hình tròn màu đỏ trên tường.

Thanh niên tươi cười giơ chiêng lên, vừa định gõ đã thấy được Lý Hỏa Vượng trong đám người, sắc mặt cũng khó coi hơn.

“Lão nhị, nhìn gì thế, mau gõ chiêng đi!”

Nghe thấy tân lang nhỏ giọng nhắc nhở, thanh niêng giơ cái chùy được bọc vải đỏ trong tay nặng nề gõ xuống chiêng.

Keng, tiếng chiêng chói tai vang lên lần nữa.

“Sau này trưởng tử Hậu gia Hậu Kiều đại hỉ, cưới La Điềm làm con dâu trong nhà. Tân nương hiền tuệ đoan trang, Hỷ Thần phù hộ gia tộc thịnh vượng, khai chi tán diệp, sớm sinh quý tử!”

“Ha ha, hay!”

Bầu không khí đạt đến đỉnh điểm, ai nấy đều vui mừng hớn hở.

Thấy tân lang và tân nương đi vào cửa hông, mấy người khác dần ngồi xuống vừa ăn vừa thảo luận, điều này khiến Lý Hỏa Vượng đứng thình lình ở đó lại gây sự chú ý.

Sau khi cảm giác được có người kéo tay áo mình, Lý Hỏa Vượng sắc mặt khó coi ngồi xuống lần nữa.

Dựa theo tin tức lúc trước hắn biết được thì Hỷ Thần là một sự tồn tại nào đó còn kinh khủng hơn cả Hỉ Thần, nói không chừng Thần chính là một trong những thứ giấu sau Bạch Ngọc Kim kia.

Mà sự tồn tại này lại trở thành thần tiên phù hộ cho hôn sự, đây đúng là một chuyện cực kỳ mỉa mai.

Dù không biết tập tục này là thế nào nhưng có thể khẳng định được là mấy người đang bái này cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc họ đang bái thứ gì.

“Lý sư huynh, sao vậy? Đâu có chuyện gì xảy ra đâu mà sao ngươi lại như thế? Ngươi...lại bệnh à?”

Lý Hỏa Vượng nhìn Cẩu Oa đang nói một cái, dùng ngón tay chỉ lên hình tròn màu đỏ to lớn trên đường.

“Ở mấy chỗ khác lúc thành hôn đều phải bái thứ kia à?”