“Đây là chỗ của người khác, nói nhỏ chút.”
Lý Hỏa Vượng vừa cảm nhận đầu lưỡi chậm rãi liếʍ vừa đánh giá cái thôn sa mạc không lớn lắm trước mặt, như thể đang chống lại sa mạc hoang vu vắng lặng bên ngoài, tất cả căn nhà đều được bôi màu đỏ dễ thấy, còn lại cũng không có gì đặc biệt.
Lúc thấy một nam nhân mặc da dê rách rưới bước ra từ trong làng, Lý Hỏa Vượng lập tức dẫn người bước lên nghênh đón.
“Vị này…”
Lý Hỏa Vượng lên tiếng trước bằng giọng điệu cứng rắn nhưng không nói nổi nữa, chỉ vì nước mũi trên mặt người này đã kéo dài đến ngực.
Nhìn vào độ dày kia thì hiển nhiên là đã trải qua sự hong khô liên tục mới có thể tích lũy được vậy.
“Hả? Người ngoài à?”
Người nọ đứng trong chỗ cài bát tự, nghiêng đầu mỉm cười ngây ngô nhìn Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng dùng tay kéo mặt nạ đồng tiền trên mặt ra, không rõ được rốt cuộc người này ngốc thật hay là giả ngốc, đứng tại chỗ cảnh giác nhìn hắn.
“Hàm nhi, Hàm nhi, Ngô gia làm hôn sự, mau tới giúp một tay đi, làm xong có bánh bao nướng đấy!”
Nghe thấy một lão nhân gào to ở phía xa, ánh mắt người này lập tức sáng lên, quay người chạy về phía bên kia.
“Rốt cuộc là sao thế?”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu óc mơ hồ, Cao Trí Kiên đứng bên cạnh lên tiếng.
“Thủ...thủ...thủ thôn nhân!”
“Gì cơ?”
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn, đồng thời cũng biết được nghĩa đại khái của ba chữ được bật ra từ trong miệng lắp bắp của hắn.
Có một vài làng, trong làng sẽ có một tên khờ, loại người như thế được gọi là thủ thôn nhân, người này vừa sinh ra là đã định sẽ đánh mất thần trí cả đời để giúp làng cản được tai họa.
Nhưng cái này chỉ là nói cho dễ nghe, đa số thủ thôn nhân sống cũng không dễ dàng gì, ngày thường có bữa đói bữa no, chỉ cần không chết đói là được.
Chỉ khi trong thôn có việc hiếu hỉ, chủ động qua đó giúp đỡ thì bọn họ mới có được cơm thừa đồ ăn thừa để ăn no bụng.
Lý Hỏa Vượng hiểu rõ, khẽ gật đầu.
“Hóa ra là thế, lúc trước ta chưa gặp bao giờ, đây là lần đầu tiên biết đến.”
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng chợt giật mình, ngửa đầu nhìn gương mặt thật thà của Cao Trí Kiên.
“Mấy chuyện khác ngươi chẳng biế gì cả, sao ngươi lại biết rõ chuyện này thế? Chẳng lẽ lúc trước...ngươi cũng là thủ thôn nhân ư?”
Cao Trí Kiên lập tức lắc đầu như trống bỏi:
“Không phải...Không phải...Không phải! Ta...Ta...Ta...Ta...Ta không phải!”
Thấy vẻ hốt hoảng của hắn, Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu:
“Được rồi, đừng giải thích nữa, ta biết ngươi không phải rồi.”
Vừa dứt câu, Cẩu Oa đứng bên cạnh hùa theo.
“Đúng đúng đúng, ngươi không phải, ngươi không phải.”
“Ta thật sự…Ta thật sự...Không phải mà!”
Thấy Cao Trí Kiên đã sốt sắng đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
…
Thấy Cao Trí Kiên dường như đã hơi tức giận, Triệu Ngũ kéo xe ngựa lên tiếng:
“Cẩu Oa đừng trêu hắn nữa, hắn mà tức giận thật là cho ngươi một gậy đấy.”
“Lý sư huynh nhìn kìa, hình như trong đó đang làm việc cưới xin, hay là chúng ta qua đó xem thử đi? Chắc là người trong thôn đều đang ở đó rồi.”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn bầu trời chiều như ánh lửa, khẽ gật đầu, dẫn cả đám người đi vào trong làng.
“Phong tục tập quán của người dân Hậu Thục hơi lạ, không ngờ lại thành thân vào hoàng hôn.”
“Lý sư huynh, vậy chúng ta cũng thành thân nữa đi.”
“Thật ư? Tại sao thế?”
“Không tại sao cả, chỉ quen thế thôi.”
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm với họ, Lý Hỏa Vượng chậm rãi quan sát trong thôn này.
Nhà thành hôn kia cũng không khó tìm, bởi vì một vài người trong thôn đang gánh thùng đựng gạo và trứng gà đã chỉ đường cho Lý Hỏa Vượng.
Cũng không đơn giản chỉ có gạo và trứng gà mà còn vài thứ xa hoa nữa, trong giỏ còn có cả gà sống và cừu non.
So sánh cái trước với cái sau thì rõ ràng cái trên mặt càng sáng hơn, đồng thời cố gắng đi rất chậm nên đòn gánh cũng lắc lư dữ dội hơn, như thể đang khoe khoang với mấy người khác vậy.
Lý Hỏa Vượng đi theo mấy người này, chẳng mấy chốc đã tìm được tới nhà thành thân kia.
Chỉ cần nhìn vào hai tượng sư tử đá trước cổng cũng đủ chứng minh nhà này khác với những nhà khác trong làng.
Hai người đứng ở cổng đang tươi cười chào đón khách, vừa thấy đám Lý Hỏa Vượng thì vội nghênh đón.
“Mấy vị để xe ngựa ở cổng là được rồi, tiểu nhân sẽ trông coi giúp ngươi.”
Sau khi biết được đám Lý Hỏa Vượng là tiêu sư, đồng thời còn nhìn thấy tiêu đơn, hai người này chẳng những không cảnh giác mà còn nhiệt tình kéo họ vào ngồi.
Dường như họ ngồi ở đây thì tới lúc thành hôn sẽ có nhiều thể diện với những người tham dự hơn.
Đối với tác dụng ngoài ý muốn của thân phận tiêu sư này, Lý Hỏa Vượng càng cảm thấy lựa chọn áp tiêu của mình rất đúng đắn.
Nhưng đối phương có thể làm vậy thì có lẽ có liên quan đến trang phục cực kỳ bình thường của họ. Vì chống lại bão cát, những người nơi này đa số đều đội mũ rộng vành và đeo mạng che mặt, nếu mà ở Tứ Tề thì tuyệt đối sẽ không thể nào mời một đám người đội mũ rộng vành màu đen vào ngồi đâu.
Ngồi xếp bằng trên một cái bàn nhỏ, Lý Hỏa Vượng lấy đũa ra trước, gắp một miếng nhỏ trong mỗi món ăn, lén đưa cho Màn Thầu ngồi dưới bàn.