Nếu Tổng tiêu đầu đã đồng ý thì chuyện tiếp đến cũng đơn giản, mở đơn thầu, định giá vàng, ấn dấu vân tay.
Nhìn từng món đồ được chất vào trong xe ngựa của mình, Lý Hỏa Vượng quay lại nhìn Tổng tiêu đầu đang đứng bên cạnh.
“À đúng rồi Tổng tiêu đầu, xin hỏi một chút, chẳng phải vài ngày trước mới vừa đánh trận ư? Chuyện buôn bán có bị ảnh hưởng không?”
Bộp!
“Sao mà không bị ảnh hưởng được chứ? Phải nói cái nghề áp tiêu này, tuy là thế đạo ngày nay càng kiếm tiền càng loạn nhưng nếu như thế đạo này loạn hết thật thì đã không kiếm được tiền rồi.”
“Phải biết là binh qua như cạo, mấy đại đầu binh kia cũng không biết nói quy củ gì đâu, cũng may là có tổ tiên phù hộ nên mới ngưng chiến đó.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy kinh ngạc:
“Tiêu đầu, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên ngưng chiến không?”
Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc đó giao chiến có không ít người chết, chắc chắn không phải là trận cọ sát bình thường.
Theo trình tự bình thường thì dù thắng hay thua cũng sẽ không phải là cục diện như hiện tại, chắc chắn là đã có nguyên nhân nào đó thúc đẩy hai bên dừng tay. À không đúng, hình như không chỉ hai bên mà còn cả hai quốc gia đang tham chiến xa nữa.
Nhưng họ như đã bàn bạc xong hết rồi đột ngột dừng lại, chuyện này rất lạ.
“Sao ta biết được, nếu ta biết thì chẳng phải ta đang ngồi trên vị trí Hoàng đế của Tứ Tề rồi ư?”
“Chỉ là ta nghe binh lính ra trận trở về nói lúc ban đầu thì vẫn ổn như đột nhiên người chết trên chiến trường không phân hủy, ngay cả ruồi cũng không ăn luôn.”
Lý Hỏa Vượng nghe xong câu này thì sắc mặt nghiêm lại, quay tới quay lui thì cuối cùng vẫn có liên quan tới sư thái, không ngờ chuyện ngưng chiến đột ngột này lại có liên quan đến chuyện sự mục rữa biến mất.
“Có phải vì trong mắt những người nắm quyền kia, sự mục rữa biến mất quan trọng hơn nhiều so với việc công thành đập đất không? Vậy nên mấy Hoàng đế kia mới ngưng chiến, đồng tâm hiệp lực giải quyết vấn đề này?”
“Chẳng lẽ sự mục rữa biến mất sẽ khiến thiên hạ có sự thay đổi lớn ư?”
Lý Hỏa Vượng suy đoán lung tung, quay sang nhìn bên khác của đường đi, trên con đường của tiểu trấn ngoài biên rất náo nhiệt, xe ngựa xe bò và cả lạc đà qua lại không ngớt, không có chút bị ảnh hưởng nào của việc mục rữa biến mất cả.
Dường như thế giới này đang xảy ra một chuyện rất quan trọng nhưng những thứ này chẳng có liên quan gì tới hắn cả, bây giờ hắn và những người dân ở đây đều là một đám chúng sinh.
Trời sập xuống cũng có người trên cao chống đỡ.
Có lẽ việc sự mục rữa biến mất rất quan trọng ở trong thế giới này, nhưng từ sau khi sư thái chết đi, chuyện này đã không còn liên quan gì tới Lý Hỏa Vượng nữa.
Trong lúc vô tình, áp tiêu của Lý Hỏa Vượng đã được xếp gọn, chất đầy cả hai xe ngựa, sau này tối đến đi ngủ chỉ có thể nằm ngủ bên ngoài.
“Vị tiểu hữu này, ngươi chỉ cần đem những món hàng này đến tiêu cục thành Phong Đằng kế Hậu Thục thì sẽ có bảy mươi hai thù lao.”
Bảy mươi hai! Lý Hỏa Vượng không khỏi bị thù lao này làm cho kinh ngạc, phải biết lúc trước gánh hát Lữ gia nhảy một màn quỷ hí cũng chỉ mới kiếm được thù lao mười lượng, xem ra loạn thế khiến buôn bán ở tiêu cục kiếm được rất nhiều.
“Ngươi đừng có chê ít, dù sao đây cũng mới chỉ là lần đầu, chỉ cần công phu tốt thì ngày sau chuyện làm ăn của mọi người tự nhiên càng làm càng có, đây là tiêu đơn, còn đây là thư đảm bảo, cất kỹ nhé.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy tiêu đơn và thư chứng minh của tiêu cục, làm một đạo lễ với đối phương.
“Tổng tiêu đầu, hẹn ngày sau gặp lại.”
“Bảo trọng, thuận buồm xuôi gió.”
Sau khi rời khỏi tiêu cục, nhìn thoáng qua tiểu trấn người tới người lui này một lần nữa, Lý Hỏa Vượng rầu rĩ thở dài một tiếng. Mình đã không còn bất cứ vương vấn gì ở Tứ Tề này nữa, đây cũng là lần cuối cùng mình đi vào đây.
“Thiên hạ rộng lớn, nơi đâu mới là nhà của ta đây?”
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, bánh xe chậm rãi lăn đều, hắn mang theo tất cả bước chân của mọi người đi dần đến Hậu Thục cằn cỗi.
Nếu phải nói làm tiêu phiếu sư này khác lúc trước chỗ nào thì đó là đi đường càng chậm hơn, dù sao cũng có nhiều đồ nên ngựa kéo xe cũng mệt.
Vì để tránh những người thân trong gia đình của người nhảy đuổi tà báo thù, Lý Hỏa Vượng cũng không dừng lại trên thị trấn lúc trước mà cố gắng đi vòng đường xa.
Cứ như vậy, đi khoảng chừng nửa tháng, lúc nhìn thấy một cái thôn mới thì đám người Lý Hỏa Vượng đầy phong trần mệt mỏi, môi cũng khô nứt, không thể không vào nghỉ tạm.
Lúc không có nước rửa mặt lôi thôi lếch thếch cũng không sao, ngày nào cũng ăn lương khô thế kia thì nóng chết đi được.
Giờ phút này, khóe môi Lý Hỏa Vượng nhếch lên một vệt nước óng ánh.
“À…ú…”
Màn Thầu tru lên bị Lý Hỏa Vượng dùng tay vỗ vỗ lên cái đầu vàng ngoan ngoãn.