Năm vị Toạ Vong Đạo, dựa vào năng lực của bản thân thì một thân một mình không cách nào làm được, nhưng khi đi đường, Lý Hoả Vượng nghĩ lại, hắn thấy mình đâu cần phải chiến đấu một mình.
Đầu tiên, có thể thấy rằng Khương Anh Tử cũng đã bị Toạ Vong Đạo lừa gạt, Toạ Vong Đạo đã dùng cách lừa đảo để khống chế Áo Cảnh giáo trong núi.
Những thành viên Áo Cảnh giáo cấp thấp hơn do Thủ Tam đứng đầu cũng bị Toạ Vong Đạo lừa gạt, chỉ cần nghĩ cách làm sao để họ biết bản thân bị lừa, liền có thể trở thành đồng minh của mình.
Thứ hai, con trai của sư thái Tĩnh Tâm cũng giống như trái tim của mình, hắn lúc đầu tại sao lại trở thành như bây giờ.
Rõ ràng là có liên quan gì đến những tên Toạ Vong Đạo, chỉ cần biết rõ ràng chân tướng, ta tin rằng sư thái nhất định sẽ dốc lòng báo thù cho con trai.
Lý Hoả Vượng mặc quần áo chỉnh tề, lấy bản dịch “Hoả Áo Chân Kinh” ra, cố hết sức nhìn dòng chữ trên đó, khả năng nhận biết của hắn bây giờ chỉ càng ít đi.
Trước đây, Lý Hoả Vượng luôn cho rằng khả năng đọc hiểu của mình đã bị Đan Dương Tử lấy đi, nhưng giờ nghĩ lại hắn mới nhận ra không phải như vậy, đơn giản là bởi vì Đan Dương Tử chưa chết.
“Căn cứ vào lượng chữ ta có thể đọc, ta có thể sẽ trở về Tứ Tề trước khi bị Đan Dương Tử đồng hoá hoàn toàn.”
Lý Hoả Vượng nói, đóng cuốn sách trên tay lại rồi bước ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài liền bắt gặp tahays mọi người đang lo lắng nhìn mình.
“Ta cần quay lại gặp các sư thái của An Từ am để hỏi vài điều.”
Đó là lời giải thích của Lý Hoả Vượng với mọi người về lí do quay trở lại Tứ Tề.
Sau khi đến An Từ am vài lần, tất cả mọi người đều biết rõ có điều gì đó bất thường so với những gì Lý Hoả Vượng nói, nhưng họ không hỏi bất cứ điều gì khác.
Có thể trong đầu họ có những kế hoạch khác, nhưng tiếc là bây giờ họ chỉ có thể làm theo chứ không dám có ý kiến phản đối.
Lý Hoả Vượng một mặt cứu mạng mọi người, mặt khác khí chất trên người khiến mọi người càng ngày càng cảm thấy sợ hãi.
“Cao Trí Kiên, đầu của ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Lý Hoả Vượng đang ôm bụng, ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông cao lớn với cái đầu được quấn băng.
“Không có… không có… không có…”
“Không có gì, chỉ cần chăm sóc vết thương tốt, trong thời gian này ăn cái gì tốt, bồi bổ cơ thể là được.
Lý Hoả Vượng cũng rất ngạc nhiên khi biết Cao Trí Kiên vẫn còn sống, hắn bất lực nhìn viên xúc xắc sắt đâm vào thái dương.
Lúc đó, khi mọi người đang dọn dẹp chiến trường, họ phát hiện ra hắn vẫn còn thở, sau đó Bạch Linh Miểu mời lão tiên Bạch gia đến giúp đỡ, hắn thực sự đã tỉnh lại.
Hắn đã chết đuối một lần, nhưng lần này, Lý Hoả Vượng thật sự không thể tin rằng đó là một sự trùng hợp.
Nhưng so với bất ngờ này, hắn đã chứng kiến nhiều thứ hơn ở nơi này. Sau khi hỏi chính Cao Trí Kiên, hắn thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, Lý Hoả Vượng liền không hỏi nữa.
Dù thế nào đi nữa, còn sống vẫn tốt hơn đã chết.
Nhưng hắn ta sống thì sống, nhưng viên xúc xắc sắt trong đầu hắn cũng vẫn còn bên trong, Lý Hoả Vượng cũng không mong đợi quá nhiều.
“Ngươi đã mua một chiếc xe ngựa mới chưa? Ta đi xem một chút, ta có thể đi bộ được, không cần bế.”
Nhìn bóng lưng của Lý Hoả Vượng khuất dần, Cẩu Oa không dám thở mạnh run lên, nói với Triệu Ngũ với vẻ thận trọng:
“Này, sao ta cứ cảm thấy Lý sư huynh ngày càng giống bệnh phong vậy? Các ngươi có thấy vậy không?”
…
Lý Hỏa Vượng dùng một tay bỏ chiếc màn thầu đã được nướng vàng rụm bỏ vào miệng chầm chậm nhai.
Hắn thẫn thờ nhìn vào đống lửa trước mắt, trong đầu thầm tính toán những nơi có khả năng còn lưu lại.
Họ đang trên đường đến Tư Tề, giờ họ đã mua thêm ba cỗ xe ngựa đôi cũ bằng số tiền bán đi vài cỗ xe lừa lúc trước cộng thêm chút bạc vụn.
Nếu muốn đi đoạn đường dông dài phía trước thì không thể không có xe ngựa.
Một đôi đũa gắp vài miếng thịt nóng hôi hổi cùng ít mỳ sợi đưa đến bên miệng Lý Hỏa Vượng đợi hắn ăn.
Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày quay mặt đi.
"Ta tự ăn được, không cần đút."
"Lý sư huynh, ngươi chỉ còn một tay thì làm sao ăn được. Trong thời gian đợi tay dài trở lại thì để ta bón cho ngươi ăn đi. Đúng rồi, cánh tay này của ngươi mất bao lâu để dài trở lại vậy?"
Ngữ điệu của Bạch Linh Miểu tràn ngập sự lo lắng. Lý Hỏa Vượng nâng cánh tay phải lên nhìn vào khoảng không trống rỗng bên trong tay áo, Lý Hỏa Vượng cười khổ lẩm bẩm nói:
"Sắp dài trở lại rồi, nó sẽ dài trở lại sớm thôi."
"Nhưng nó đã gãy ba ngày rồi mà sao vẫn chưa có tí động tĩnh gì chứ."
Bạch Linh Miểu đưa tay ra nhấc ống tay áo của Lý Hỏa Vượng lên, nhìn vào vết thương đã liền lại bên trong.
"Đã ba ngày rồi?"
Ta ngươi Lý Hỏa Vượng khẽ co lại như thể chợt nhớ ra chuyện gì đó, hắn đứng phắt dậy nhìn vào sa mạc cằn cỗi xung quanh tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.