Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 258: Có Cách Riêng




Mọi người trông rất chật vật, trên người đều có vết thương, Lý Hoả Vượng không thể lo cho họ được, bởi đã có người chết rồi.

Đó là một người đàn ông chỉ có một tay với một đôi mắt nhìn đời, hắn ta đã chết, một cậu bé mập mạp nằm bên cạnh cũng chết theo hắn ta.

Hai thi thể một bé một gầy nằm cạnh nhau trên mặt đất, một lão hoà thượng trong bộ quần áo rách rưới chắp tay đứng đó với vẻ mặt buồn bã, không ngừng niệm A Di Đà Phật.

Lại có người chết, nhìn khuôn mặt xanh xám của bọn họ, Lý Hoả Vượng cũng đến chết lặng, hắn thậm chí còn tự hỏi không biết đưa họ theo có phải là cách thích hợp hay không, có thể nếu họ tự đi bộ về nhà, có lẽ bây giờ đã đến nơi rồi.

“Cũng đốt đi. Có hũ không? Nếu không thì lấy miếng vải bọc lại.”

Khi mọi thứ đã xong xuôi, Lý Hoả Vượng cùng những người khác lại lên đường.

“Lý sư huynh, ngươi đi nhầm đường rồi, đó là đường trở về Tứ Tề.”

Lý Hoả Vượng gật đầu:

“Đúng vậy, nên phải nhanh lên, nếu không sẽ không đuổi kịp.”

Trong một căn phòng dành cho khách, Lý Hoả Vượng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ngồi trong bồn tắm, hắn dùng cái tay cụt ôm lấy cây dao ba cạnh, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị cho việc gì đó.

“Phù! Phù! Phù!”

Lý Hoả Vượng thở chậm rãi, xoa dịu sự căng thẳng trong lòng.

Khi hắn ta hoàn toàn bình tĩnh lại, Lý Hoả Vượng nhét một chiếc khăn bông gấp lại vào miệng mình, sau đó giơ chiếc dao ba cạnh trong tay lên, đâm mạnh vào bụng mình.

Như đang mổ bụng, mũi nhọn chậm rãi kéo sang phải, máu chảy ra hoà vào nước trong bồn tắm, nhuộm đỏ cả một mảng lớn.

Lý Hoả Vượng trên trán nổi đầy gân xanh, hắn mặc kệ cơn đau dữ dội khiến hắt suýt ngất đi. Hắn run rẩy lấy tay moi vào bên trong.

Cuối cùng hắn cũng tìm được dạ dày, định đâm một cái lỗ bên vào đó để xem bên trong có gì. Song hắn nhận ra hiện tại mỉnh chỉ có một tay, vô cùng bất tiện.

Ngay khi hắn đang do dự xem có nên gọi người bên ngoài đến giúp đỡ hay không thì bỗng một đôi tay với móng tay dài nhọn màu đen chạm vào da hắn, từ sau thắt lưng duỗi ra, chọc vào phần bụng của Lý Hoả Vượng, móc đúng phần dạ dày đó ra.

“Cảm ơn.”

Lý Hoả Vượng run rẩy giơ cây dao ba cạnh trong tay lên, khoét một lổ trên bụng.

Bàn tay của Nhị Thần bắt đầu dùng sức, nội tạng trọng bụng cũng dần bị ép ra ngoài, ngoại trừ một ít đồ ăn nhão, không có Hắc Thái Tuế, cũng không có lấy nửa gương mặt của Đan Dương Tử.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Hoả Vượng bật cười, hắn đoán đúng, trong hang núi ngày hôm đó, vì mê hoặc mình, nhóm người Toạ Vong Đạo quả thực đã giải quyết Đan Dương Tử còn sống.

Sau đó, để trêu đùa mình, bọn họ lại đem giấu Đan Dương Tử đã thành tiên, đến mức ngay cả sư thái cũng không phát hiện ra.

Những kẻ lừa đảo này chỉ muốn nhìn thấy mình từng bước không có bất kì đề phòng nào, bị Đan Dương Tử thay thế, trải nghiệm thú vui chơi đùa người khác.

Nhưng điều này đồng thời cũng ngầm giúp hắn, lúc đầu sư thái nói nguyên nhân Đan Dương Tử không giải trừ được là do một phần của hắn vẫn còn sống.

Bây giờ phần Đan Dương Tử còn sống đã chết hoàn toàn, chỉ cần hắn quay lại An Từ am tìm sư thái, liền có thể giải quyết triệt để Đan Dương Tử.

Cây dao ba cạnh đẫm máu rơi xuống nước, Lý Hoả Vượng run rẩy nhặt kim sang dược bên cạnh, đổ vào phần vết thương trên bụng.

Lúc này, bàn tay có móng màu đen nhanh chóng bật ra, nàng kẹp chặt hai sợi chỉ màu đỏ, đâm chúng vào miệng vết thương trên người Lý Hoả Vượng.

Những sợi chỉ đỏ đan xen nhanh chóng được khâu, vết thương cũng nhanh chóng được khâu lại, Lý Hoả Vượng đang cảm nhận nỗi đau đớn tột cùng, hắn dường như muốn cắn nát chiếc khăn bông trong miệng.

“Đa tạ.”

Khi Lý Hoả Vượng quay đầu nhìn lại phía sau đã không thấy dấu vết nào của ai nữa.

Khuôn mặt tái nhợt, Lý Hoả Vượng bước ra khỏi bồn tắm, tự mặc quần áo vào.

“Đạo sĩ, lần này ngươi trở về thật sự chỉ để giải quyết sư phụ của ngươi thôi sao? Ngươi có quan tâm đến những kẻ dối trá kia không? Có thì xử lý chúng đi, không thể để bọn họ tiếp tục đi gạt người nữa, nếu bọn họ cứ đi lừa gạt như thế thì sẽ có biết bao nhiêu người nữa khổ sở, thay trời hành đạo cũng là làm việc thiện đấy.”

Lý Hoả Vượng liếc nhìn vị tu sĩ ảo giác trước mặt, trong mắt loé lên một tia oán hận, hắn cũng chẳng buồn trả lời, tiếp tục mặc quần áo của mình.

Tất nhiên hắn không quên những kẻ Toạ Vong Đạo nguỵ trang thành Áo Cảnh giáo.

Nghĩ đến hai vị sư đệ đã chết vì bọn họ, đến những chuyện họ đã làm với mình.

Lý Hoả Vượng liền muốn lột da lóc thịt chúng. Dù không nghĩ đến nguyện vọng cuối cùng của Khương Anh Tử, bản thân hắn cũng chưa thể kết thúc chuyện với bọn họ, chuyện này cũng quan trọng như việc giải quyết Đan Dương Tử.

“Nhưng bọn họ rất mạnh, đạo sĩ ngươi có thể đấu lại không?”

Hoà thượng vẻ mặt rất lo lắng.

“Ta có cách của riêng mình, ngươi có thể để yên cho ta chút không!”