Hắn nhanh chóng tìm thấy thứ mình cần tìm sau đó đi về phía khối đá to lớn ở đằng xa.
"Lý sư huynh, ngươi đi đâu đấy? Không ăn nhanh là mỳ bị trương bây giờ!"
“Ta đi tiểu tiện, chớ có đi theo!”
Khi đến bên tảng đá tựa như ngọn núi nhỏ bằng đá ấy, Lý Hỏa Vượng trông về phía xa đã bị thu nhỏ lại thành chấm nhỏ màu đen rồi đi vào phần bóng đổ của tảng đá.
Phía sau tảng đá chẳng có gì ngoài mặt đất cằn cỗi, đây đúng là những gì mà Lý Hỏa Vượng cần.
Hắn nhìn vào tảng đá trước mặt, khoanh hai chân ngồi xuống, gương mặt mang chút do dự. Song, cuối cùng Lý Hỏa Vượng rút thanh kiếm trong tay mình ra rồi khắc lên thành đá một bức họa hình người.
“Mẹ à, thời gian qua mẹ vất vả nhiều rồi.”
Lý Hỏa Vượng dịu dàng nói với bức tranh hình người ấy.
"Mẹ à, ta tỉnh táo rồi. Ngươi có thể lấy điện thoại giúp ta được không? Hôm nay là sinh nhật của nàng, ta muốn gọi điện thoại cho nàng."
“Đừng hủy liên kết số điện thoại của ta, mẹ gọi giúp ta nhé, hàng thứ hai từ trên xuống trong danh bạ chính là số của nàng.”
Lý Hỏa Vượng lấy ra một cái xẻng nhỏ sắc bén, nhẹ nhàng tô lên gương mặt của người trong bức hình. Chảng bao lâu sau, một gương mặt đơn giản nhưng không kém phần quen thuộc hiện ra trước mắt hắn.
Lý Hỏa Vượng không giỏi vẽ vời nhưng bức tranh trước mắt hắn đây lại tuyệt mỹ hơn bất cứ thứ gì khác.
“Sinh nhật vui vẻ nhé, Na Na.”
“Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday to you~”
Lý Hỏa Vượng nhìn bức tranh mình tự vẽ ra rồi một mình mỉm cười, dịu dàng hát từng câu.
Tiếng hát còn chưa vang đi được bao xa thì đã bị cơn gió cát của sa mạc cằn cỗi này tàn nhẫn xé nát.
”Xin lỗi Na Na, sinh nhật năm nay ta không thể ở bên cạnh ngươi mà chỉ có thể dùng cách này để chúc mừng ngươi. Nếu có thời gian, ta nhất định sẽ tặng quà bù cho ngươi.”
Lý Hỏa Vượng mỉm cười đưa tay khẽ vuốt gương mặt trong bức tranh.
Nói rồi, Lý Hỏa Vượng khẽ đến gần rồi đặt một nụ hôn lên bức tranh ấy,sau đó dùng một tay chống đất đứng dậy.
Nào ngờ khi vừa quay người lại, Lý Hỏa Vượng liền mặt đối mặt với một vị trùm khăn trùm đầu đỏ. Đó là Nhị Thần của Bạch Linh Miểu, toàn bộ khung cảnh vừa ấm áp vừa kì dị vừa rôigf đều đã được nàng ta thu hết vào tầm mắt.
”Im miệng.”
Lý Hỏa Vượng nhìn nàng ta rồi bỏ lại đúng hai từ, sau đó quay người trở về xe ngựa phía đằng xa.
Khi hắn quay lại, mọi người đều đã an no rồi, bấy giờ họ đang cùng nhau nói chuyện phiếm.
Lý Hỏa Vượng đưa tay tiếp bát mỳ trong lòng Bạch Linh Miểu về phía mình, đặt trên mặt đất rôig một tay dùng đũa bắt đầu xì xụp ăn mỳ.
Khi Lý Hỏa Vượng ăn như hổ đói hơn nửa bát mỳ thì bỗng có tiếng kim loại va chạm trong vắt vang lên khiến cả cơ thể hắn vô thức siết lại, âm thanh này hắn đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.
Hắn ngầng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động vừa rồi thì phát hiện ra đó là tiếng do Cẩu Oa gây ra. Lúc bấy giờ hắn đang ngồi trên mặt đất,nâng thanh đao trong tay lên hướng xuống mặt đất như thể đang cạy thứ gì đó.
Lý Hỏa Vượng đứng dậy đi về phía đằng sau lưng hắn.
”Ngươi đang làm gì đấy?”
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng làm Cẩu Oa giật nảy mình, hắn ngoảnh lại nhìn Lý Hỏa Vượng cười ngượng ngùng rồi với lấy vật đang nằm trên mặt đất nhấc lên.
“Không có gì, chẳng phải gần đây chúng ta tiêu hơi bị nhiều tiền sao, ta muốn mò mẫm kiếm thêm chút ít cho mọi người.”
Đó là một xâu đồng tiền đã cũ đến mức đen sì, trông như mới bị đốt cháy cách đây không lâu. Lý Hỏa Vượng biết vật này, nó chính là đồng xu gắn trên mặt nạ đồng vàng của những tên quỷ lùn trong đoàn múa bóng lần trước.
Hắn còn nhớ trước kia từng bị Nhị Bính đem đi rồi đeo lên mặt.
Mặt nạ đồng tiền bị cháy đến đen sì vẫn còn lại rất nhiều vết cắt bên trên. Cẩu Oa rõ ràng đang cố gắng cạy những đồng tiền này ra để dùng.
”Ta cảm thấy vứt vào cùng đám tro cốt rất lãng phí, dù sao từng này cũng phải hơn trăm văn tiền, nếu cứ thế vứt đi thì thật lãng phí nên ta nhặt nó về rồi.”
”Ta không có ý định giấu làm của riêng, ta định sau khi cạy được ra sẽ đưa cho Bạch sư muội quản lí. Nhưng không ngờ xâu tiền này cứng thất đấy, ta cạy thế nào mà cũng không cạy ra được.”
Lý Hỏa Vượt cầm lấy vật này rồi vỗ vào những đồng tiền, lớp bụi đen phía trên bề mặt nó rất dễ bị lau đi.
Trận cháy lớn ấy dường như không hề mảy may ảnh hưởng một chút nào tới vật này, đoạn xích cũ được tỉ mì luòn những đồng xu lại tạo thành một cái mặt nạ đồng tiền cổ quái.
Những đồng tiền này cũng giống như những đồng tiền thông thường, đều có ngoài tròn trong vuông, bên trong vòng tròn còn được viết bốn chữ lớn mà Lý Hỏa Vượng không hiểu.