Lý Hoả Vượng nói, giơ thanh trường kiếm trong tay lên đâm thẳng vào ngực nàng.
“Khụ! Khụ!”
Máu từ từ chảy ra khỏi miệng Nhị Bính, phần da mặt còn sót lại hơi co giật.
“Cái quái gì thế…”
Lý Hoả Vượng toàn thân chồng chất những vết thương cúi xuống, ghé vào lỗ tai đầy máu của nàng, nhẹ nhàng nói:
“Ha ha… Ngươi đoán đi…”
Trong lúc nói, Lý Hoả Vượng bàn tay cầm chuôi kiếm chậm rãi vặn sang bên phải, toàn thân Nhị Bính căng ra như cá chết, thần sắc lộ ra vẻ không cam tâm.
“Phốc.”
Lý Hoả Vượng rút kiếm, chém mạnh vào đầu Nhị Bính, trực tiếp chém thành hai nửa.
Dường như vẫn chưa hả giận, Lý Hoả Vượng với ánh mắt căm thù tột độ lại nhấc kiếm lên rồi chém xuống một cách nặng nề. Máu và thịt nhảy múa trong không khí, một lúc sau, cơ thể của Nhị Bính đã hoàn toàn bị băm thành mớ thịt bằm.
Những người khác chỉ có thể đứng từ xa quan sát, nhìn Lý Hoả Vượng đang dần phát điên, rụt rè không dám phát ra âm thanh nào.
Bạch Linh Miểu mím môi, định lao tới nhưng lại bị Xuân Tiểu Mãn ngăn lại:
“Hiện tại ngươi đừng qua đó! Đề phòng hắn…”
“Ta không sợ!”
Bạch Linh Miểu đẩy nàng ra rồi lao về phía Lý Hoả Vượng.
“Lý sư huynh! Lý sư huynh! Ngươi tỉnh táo lại đi!!”
Bạch Linh Miểu vừa khóc vừa dùng cả hai tay ôm lấy cánh tay của Lý Hoả Vượng, ngăn không cho hắn động thủ thêm nữa.
Nhìn khuôn mặt ấy, Lý Hoả Vượng dần dần lấy lại tinh thần, thanh kiếm đẫm máu từ từ thu lại, lắp vào vỏ kiếm.
Lý Hoả Vượng ngẩng cổ lên, nhìn Đan Dương Tử bên cạnh đang khiếp sợ.
Lúc này, hắn đang lơ lửng trên không trung, ba mặt tự nhìn lấy nhau, một mặt vui, một mặt giận, một mặt buồn. Với ánh nhìn của Lý Hoả Vượng, hắn cười hả hê rồi chậm rãi chui vào trong bùn đất.
“Lý sư huynh, đừng như vậy nữa, người này đã chết rồi, chúng ta đều bình an vô sự, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Lý Hoả Vượng hít sâu gật đầu, chuyện Đan Dương Tử trở lại, không cần nói hắn cũng biết.
“Ừ, kết thúc rồi.”
Lý Hoả Vượng gật đầu đồng ý. Hắn liếc nhìn đống thịt thối trên mặt đầu tiên, rồi quay sang những người khác và nói:
“Ai mang theo bật lửa? Đốt cháy sạch sẽ thứ này đi.”
Dù chỉ là một chút khả năng hiếm hoi, Lý Hoả Vượng cũng không dám làm liều, hắn nhất định phải nghiền Nhị Bính thành tro.
Mọi người làm theo, sử dụng những phần hư của xe làm nhiên liệu, rồi đốt những xác chết cùng Nhị Bính. Bãi sa mạc buổi sáng, đen nghịt khói đen cùng đám lửa bốc cháy dữ dội.
Lý Hoả Vượng không bỏ đi, hắn phải tận mắt chứng kiến Nhị Bính thành tro. Ở cái thế giới dị thường này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hắn không dám làm liều.
Lữ Trạng Nguyên lưng cõng hành lý đứng bên cạnh do dự hồi lâu, cuối cùng nhìn bóng lưng đẫm máu đầy kiên nghị, nói:
“Khụ khụ, tên tiểu đạo gia kia… Con dâu của ta tối qua bị sốc, nàng hiện tại đang mang thai, thể chất yếu, chúng ta tạm thời không thể đi đường, ta muốn lên thị trấn mời một vị lang trung xem qua tình hình, ngươi thấy cái này…”
Đêm qua, không chỉ con dâu mà cả nhà Lữ gia đều bị sốc, trước đó, Lữ Trạng Nguyên còn đang mừng thầm vì có thể lợi dụng được tiểu đạo gia mà không tốn đồng bạc nào.
Nhưng chuyện xảy ra tối qua chứng tỏ sự khôn vặt của hắn là sai hoàn toàn, nhóm người Lữ gia tự mình đi đường, lúc gặp sự cố nhiều nhất cũng là chỉ bị cướp, con dâu phải chịu uỷ khuất, nhưng đúng là nếu tiếp tục đi theo tiểu đạo gia, e rằng sẽ mất mạng!
Tiểu đạo gia này giấu cũng khá kỹ, suýt nữa là lừa được hắn, hoá ra hắn lại điên như thế.
Lý Hoả Vượng hơi quay đầu sang một bên, Lữ Trạng Nguyên tái mặt vì sợ hãi, lùi lại vài bước, trong miệng bắt đầu mấp máy những lý do.
“Được rồi, Lữ ban chủ thuận buồm xuôi gió, Cẩu Oa, hãy chia hai con lạc đà cho người của Lữ ban chủ.”
“Không không không!! Không cần làm phiền ngươi như vậy.”
Lữ Trạng Nguyên khua tay như trống lắc, nhận được câu trả lời của Lý Hoả Vượng, hắn như được đại xá, cùng những người khác bỏ chạy về phía đường cũ.
Lý Hoả Vượng không để ý đến bọn họ, tiếp tục nhìn đống lửa trước mặt, ngọn lửa bùng bùng từ buổi sáng đến chiều, cuối cùng cũng dập tắt.
Hắn đích thân đến kiểm tra, phát hiện không có gì ngoài tro cốt, Lý Hoả Vượng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ngươi không sao chứ?”
Lý Hoả Vượng nhìn lại vết thương trên vai Bạch Linh Miểu.
“Không sao, đều là thương tích nhỏ.”
Nhìn thấy Lý Hoả Vượng trở lại bình thường, Bạch Linh Miểu lắc đầu với nụ cười miễn cưỡng trên mặt.
Nàng ấy duỗi hai tay ra, cẩn thận dựa vào cánh tay bị gãy của Lý Hoả Vượng, đôi mắt lộ rõ vẻ thống khổ.
“Không sao, chỉ là đứt mất tay thôi, sẽ sớm mọc lại thôi.”
Lý Hoả Vượng nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mượt mà của nàng.
“Thật sao?”
Đôi mắt Bạch Linh Miểu đột nhiên sáng lên.
“Đương nhiên là thật.”
Lý Hoả Vượng an ủi nàng, rồi quay đầu nhìn những người khác.