Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 249: Rốt Cuộc Ngươi Là Ai?




Khi khoảng cách gần hơn, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy dáng vẻ của người kia.

Mặt nạ đồng trên mặt người này quá quen thuộc, hắn chính là người hôm qua đã ra tay với mình!

Cũng giống như đêm qua, trong tay hắn vẫn cầm mấy con rối bóng.

Kẻ thù gặp nhau, nói nhiều cũng vô ích, “keng!” Lý Hỏa Vượng một tay rút kiếm lao về phía hắn.

Người đeo chiếc mặt nạ đồng nhanh chóng giơ con rối bóng trong tay lên, mượn ánh trăng trên bầu trời, con rối bóng nhanh chóng hình thành trên mặt đất, sau đó nó đứng thẳng dậy, bay về phía Lý Hỏa Vượng như một người giấy.

“giết!”

Lý Hỏa Vượng dùng sức quét kiếm trên mặt đất, thân kiếm trong tay tựa như sáng lên màu đỏ nhạt.

Giây tiếp theo, con rối bóng màu đen trước mặt chớp mắt biến thành hai nửa, nó hét lên một tiếng hét thảm sau đó biến thành khói đen.

Tiếng trống cổ vũ vừa vang lên, Lý Hỏa Vượng nghiến răng, tăng tốc lao về phía trước, khoảng cách hai bên nhanh chóng gần kề.

Lý Hỏa Vượng vốn tưởng rằng chỉ còn lại một con quái vật rối bóng, bản thân có thể nhẹ nhàng giải quyết nó nhưng không ngờ dưới nách người mặt nạ đồng kia vỗ mấy cái, thế mà nhô ra thêm bốn cánh tay nữa.

Trong tay mỗi người đều cầm một con rối bóng khác nhau.

Khi những ngón tay mảnh khảnh cử động, dưới ánh sáng của ánh trăng, Lý Hỏa Vượng lập tức bị đám quái vật rối bóng mỏng như cánh ve này bao vây,

"Lý sư huynh, ta tới giúp ngươi đây!"

"Đừng đến đây! Tránh ra xa chút! Miểu Miểu đừng đánh trống! Ta có thể xử lý những thứ này!"

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng quét sạch ngàn quân bằng một chiêu, buộc bọn họ phải lùi lại.

“Rầm!”

Thẻ tre màu đỏ nhanh chóng được mở ra, Lý Hỏa Vượng mặt đỏ bừng bừng cắn chặt hàm răng, giơ tay chém xuống bàn tay của mình.

Hai ngón tay máu thịt be bét bị chặt đứt, rơi xuống “Đại Thiên Lục”.

Cơn đau dữ dội gần như khiến Lý Hỏa Vượng sắp ngất xỉu đến nơi.

Nhưng cái giá này lại rất hữu hiệu, khi hai đầu ngón tay còn chưa tiếp đất đã nhanh chóng giãn nở xé rách.

Xương ở các ngón tay điên cuồng phát triển, phần thịt bị đâm cong xoay tròn bay về phía người đeo mặt nạ đồng như hai chiếc phi tiêu dài.

Người đeo mặt nạ đồng né người sang một bên muốn tránh, nhưng không ngờ những ngón tay kia cũng sẽ chuyển hướng theo hắn.

"Phập phập, ngón tay cắm vào cổ hắn, những con rối bóng xung quanh Lý Hỏa Vượng lập tức cứng đờ, lần nữa dính chặt trở lại mặt đất.

"Ngươi..."

Người đeo mặt nạ đồng mới chỉ nói được mấy chữ rồi lảo đảo ngã xuống đất.

Lý Hỏa Vượng bước nhanh đến nhìn người có sáu cánh tay kỳ quái chết trước mặt mình.

"Chỉ vậy thôi? Đơn giản vậy sao?"

Lý Hỏa Vượng vô cùng kinh ngạc, so với những gì bản thân gặp phải trước đây thì chuyện này giống như là một trò đùa.

Lý Hỏa Vượng tiến lại gần hơn một chút, nhẹ nhàng dùng kiếm khều chiếc mặt nạ đồng kia lên.

Hắn ngược lại muốn xem dáng dấp người này trông như thế nào.

Khi mặt nạ vừa mới được vén lên, Lý Hỏa Vượng lập tức cả kinh, bên dưới thế mà lại là một cái miệng bằng gỗ, thứ này căn bản chỉ là bù nhìn!

"Cẩn thận! Tên lùn còn ở trong bụng, hắn chuẩn bị đánh lén ngươi đó!"

Ngay khi giọng nói không biết phát ra từ đâu vừa dứt lời, bụng của người đeo mặt nạ đồng bị xuyên thủng, một luồng sáng lạnh lẽo xuyên thẳng vào ngực Lý Hỏa Vượng.

Cũng may có cảnh báo trước đó, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng giơ kiếm lên chặn đòn đánh lén của đối thủ.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng dùng sức đẩy lên trên, hắn giương thanh trường kiếm mang theo sát khí đâm thẳng vào bụng người đeo mặt nạ đồng.

Cùng với tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết, máu chảy ra từ phần bụng của người đeo mặt nạ đồng.

Chỉ là một tên lùn dị dạng, hói đầu, mắt phải to mắt trái nhỏ, da nhăn nheo, vẻ mặt hắn thống khổ nôn ra máu muốn bò ra ngoài.

Nhưng hắn chỉ đang làm việc uổng công vô ích, sau mấy lần giãy giụa kêu rên, cái đầu to từ từ rũ xuống.

Vừa mới giết một người, Lý Hỏa Vượng cảm thấy thanh kiếm trong tay mình gầm kêu một tiếng, thiếu chút nữa là hắn không thể cầm chặt nó rồi.

Hắn nhanh chóng rút ra, máu trực tiếp chảy vào trong vỏ kiếm, cuối cùng thanh trường kiếm kia cũng không xao động nữa.

Tuy nhiên, lúc này Lý Hỏa Vượng lại không hề quan tâm đến thanh kiếm, hắn quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói nhắc nhở vừa rồi.

Hắn chỉ nhìn thấy hòa thượng trong bộ quần áo rách đầy mảnh vá đang đứng ở đó, mỉm cười với mình.

"Lại là ngươi? Rốt cuộc ngươi là ai!"

Hòa thượng nhấc đôi giày hở ngón chân đi về phía trước, khi đi ngang qua người lùn đã chết kia, hắn còn không quên tháo chiếc mặt nạ bằng đồng trên mặt người kia xuống, nhét vào trong túi.

"Đi nhanh, vừa đi vừa nói chuyện, ngươi không thấy những người đó đều đang tới đây sao?"

Lý Hỏa Vượng quay đầu lại liếc nhìn những chấm đen đang dần lớn hơn xung quanh, hắn nhanh chóng đi theo.

"Mọi người đuổi theo ta, chạy đi, đừng để rớt lại phía sau!"

Lý Hỏa Vượng đến bên cạnh hòa thượng. Hỏi hắn thêm lần nữa:

“Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại làm như vậy?”