Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 248: Có Người Tới




“Tất cả đều làm theo phân phó của ngươi đi ra ngoài tìm bản đồ Hậu Thục với thăm dò tin tức của vùng này rồi.”

Cẩu Oa vô cùng khó hiểu trả lời.

"Đừng tìm nữa! Gọi những người khác trở về ngay, chúng ta phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt!"

"Tại sao...được! Ta đi tìm những người khác ngay."

Cẩu Oa vứt nắm hạt dưa trong tay xuống, chạy nhanh ra ngoài.

“Đừng quên thông báo cho chủ gánh hát Lữ đó!”

Sau khi hét lên với bóng lưng của hắn, Lý Hỏa Vượng vội vàng chạy về phía chuồng ngựa ở sân sau.

Thông báo của Lý Hỏa Vượng rất gấp gáp, không cho người khác thời gian để chuẩn bị, tất cả mọi người đều hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng trở về.

Tuy nhiên, trong chuyện này, Lý Hỏa Vượng một lời đã định cũng không cho người khác quyền phản đối.

Cuối cùng trước khi trời tối, bánh xe ngựa đã lăn ra khỏi thị trấn này.

“Lý sư huynh, sao vậy?”

Tiểu Mãn ôm kiếm của mình nghi ngờ hỏi.

"Một số người trong thị trấn đang âm mưu gây rối chúng ta, nhưng đừng lo lắng, lần này khác với những lần trước. Nếu thật sự muốn ra tay thì họ cũng không chiếm được gì tốt.”

Lý Hỏa Vượng dùng tay ấn vào thanh kiếm ở trên lưng mình.

Vừa mới nghỉ ngơi một ngày, thể lực của mọi người đều hồi phục tốt, họ cứ đi cho đến khi mặt trăng treo trên trời cao mới dừng lại nghỉ ngơi.

Khoảng cách ước chừng cách thị trấn hơn mười cây số, Lý Hỏa Vượng ra lệnh cho những người khác nghỉ ngơi.

Nếu ngày mai muốn nhanh chóng lên đường thì không thể không ngủ được.

Vào đêm đầu tiên của ngày hôm nay, để cho yên tâm thì Lý Hỏa Vượng đã tự mình gác đêm.

Hắn đxưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông gáy của Màn Thầu, Lý Hỏa Vượng nhớ lại những chuyện hôm nay hắn đã làm, cân nhắc thật kỹ những nơi có khả năng mà mình không để ý đến.

Càng nghĩ về điều đó, Lý Hỏa Vượng càng cảm thấy những việc mình gặp phải ở thị trấn rất không được tự nhiên, nhưng không tự nhiên ở đâu thì hắn lại không nói được.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng có cảm giác như mình bị người khác dắt mũi vậy.

Cảm giác này không tốt tí nào.

Nếu chuyện cũng đã xảy ra rồi thì Lý Hỏa Vượng cũng không muốn nghĩ ngợi làm gì nữa, hắn lắc lắc đầu mình, suy xét đến những chuyện thiết thực hơn.

"Những người nhảy vũ điệu đuổi tà còn có hòa thượng kia, không cần quan tâm rốt cuộc họ có lai lịch như thế nào, nếu khi ở thị trấn mà họ vẫn không trực tiếp ra tay chứng tỏ là họ đang kiêng kỵ ta cái gì đó.”

Lý Hỏa Vượng đưa tay chạm vào "Đại Thiên Lục" bên hông và thanh kiếm trên lưng, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

"Bất kỳ ai gặp ta đều biết ta là Tâm Tố, nhìn từ hành động của chùa Chính Đức, giá trị của Tâm Tố không nhỏ đâu.”

"Không cần biết họ cấm kỵ cái gì, nếu đối phương có thể nhịn được mà không ra tay, điều đó chứng tỏ rằng ta có năng lực tự bảo vệ bản thân nhất định, mối nguy lần này có thể bình an vượt qua rồi.”

Đúng lúc này, Đan Dương Tử đứng đối diện hắn đột nhiên lên tiếng.

"Hừ! Uổng công là đệ tử của Đan Dương Tử ta! Bị người khác trèo đầu cưỡi cổ rồi mà ngươi lại chỉ muốn tự vệ! Trong tình huống này thì ngươi hẳn là phải nghĩ cách làm sao để giết chết hắn! Chứ không phải là nghĩ cách chạy trốn!”

Lý Hỏa Vượng cười lạnh nhìn hắn, khẽ vỗ tay:

"Hay! Sư phó dạy rất hay! Năm đó lúc bị các hòa thượng của chùa Chính Đức đuổi theo, cũng không biết ai đã vứt bỏ đồ đệ để cứu sống mạng chó của mình." . "

“Ngươi cái thứ nghiệt đồ này!”

Đan Dương Tử đứng lên, các loại máu thịt dị dạng trong cơ thể hắn gia tăng tốc độ nhúc nhích.

Khi ba cái miệng của hắn đang định nói gì đó lại đột nhiên dừng lại, cùng Lý Hỏa Vượng nhìn về phía bãi sa mạc đen ngòm phía xa.

Thị lực của hắn rất tốt, hắn nhìn thấy một chấm đen nhỏ ở đó đang dần dần tiến lại gần.

“Đuổi kịp rồi!”

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên ngưng trọng đứng lên.

Nhưng khi hắn vừa mới đứng dậy định thông báo cho những người khác, liền phát hiện không chỉ phía sau, ngay cả phía trước cũng có một chấm nhỏ màu đen.

Đối phương không thể nào chỉ phái hai người đến được, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhìn xung quanh thì phát hiện bốn phương tám hướng đều có chấm đen đang tiến lại gần.

"Lý Hỏa Vượng! Ngươi đã bị bao vây! Lần này ngươi chết chắc rồi! Ha ha ha!!"

Khương Anh Tử dữ tợn dùng cánh tay cụt ôm lấy bụng mình, điên cuồng cười lớn.

"Dậy hết đi! Có người tới!"

Tiếng hét của Lý Hỏa Vượng phá vỡ sự im lặng của bãi sa mạc.

Những người khác mơ mơ màng màng bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, họ rối rít rút đao dưới gối ra.

Dù là ai đi chăng nữa thì đối phương cũng đã lộ ra mưu đồ của mình rồi, bầu không khí trên bãi sa mạc đang bắt đầu nóng lên.

"Đừng chờ đến khi bị họ bao vây! Chúng ta lập tức phá vòng vây!"

Lý Hỏa Vượng dẫn tất cả mọi người xông về phía một chấm đen trước mặt.