Hòa thượng mỉm cười nhìn Lý Hỏa Vượng:
"Đừng có hùng hổ dọa người như vậy, Lý Hỏa Vượng, ta hỏi ngươi, mấy ngày sống chung với nhau ta có từng hại ngươi chưa?"
Không đợi Lý Hỏa Vượng trả lời, hòa thượng bắt đầu tự hỏi tự trả lời:
“Ta không những không làm hại ngươi mà còn giúp ngươi khắp nơi, giúp ngươi nhìn thấu âm mưu của chùa Chính Đức, nhắc nhở ngươi rằng những kẻ nhảy vũ điệu đuổi tà kia rất kỳ quái. "
Nhìn truy binh đuổi theo phía sau, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, sự nôn nóng trong lòng thoáng dịu xuống, lại hỏi:
"Cảm ơn mấy lần giúp đỡ trước của ngươi, nhưng ta không muốn người khác giấu giếm ta, rốt cuộc ngươi là ai?”
Vị hòa thượng luôn vui vẻ bỗng nhiên nhìn Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt ngưng trọng:
"Ta là ai không quan trọng, ngươi là ai mới là quan trọng nhất. Ngươi thật sự là Lý Hỏa Vượng sao?"
“Cái gì?!”
Con ngươi của Lý Hỏa Vượng chợt co rút lại rất nhỏ, trong lúc nhất thời hắn thật sự muốn ngăn cản đối phương nói tiếp.
"Những chuyện tiếp theo ta nói có thể rất kinh hãi thế tục, nhưng ngươi phải nể mặt ta vì ta đã cứu nhiều người các ngươi như vậy, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”
"Ta không phải là hòa thượng, ngươi cũng không phải là Lý Hỏa Vượng, đây đều là thân phận của người khác, chỉ là tạm thời bị chúng ta thay thế mà thôi. Thật ra, ngươi tên là Bành Chí, ta là Bành Kiều, chúng ta đều không phải người thật, thân phận thật sự của chúng ta là Tam Thi của người khác!”
"Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?!"
Đầu óc Lý Hỏa Vượng loạn thành một đống hồ dán:
"Ta không phải là Lý Hỏa Vượng sao? Lý Hỏa Vượng là một người khác?"
“Vèo~!”
Một mũi tên bắn tới, hòa thượng vội vàng kéo một cái mới khiến Lý Hỏa Vượng tránh thoát.
Cảm giác được tình hình cấp bách, tốc độ nói của hòa thượng bắt đầu tăng lên.
"Ta không biết ngươi có biết về Tam Thi của Đạo giáo không? Bất kể hạng người nào muốn tu tiên, muốn thành thần tiên thì nhất định phải chặt bỏ Tam Thi của mình, chúng ta chính là Tam Thi bị chặt bỏ kia!”
"Thượng thi Bành Hậu là Đan Dương Tử, trung thi Bành Chất là ngươi, còn hạ thi Bành Kiểu là ta!"
"Đan Dương Tử đã bị chém rồi, kế tiếp chính là hai người chúng ta! Cho nên chúng ta nhất định phải hợp lực với nhau thì mới có đường sống!"
"Chuyện này...chuyện này làm sao có thể..."
Lý Hỏa Vượng vẫn không muốn tin. Thời gian chỉ vừa mới qua mấy tiếng mà thế giới của hắn đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lật đất.
"Đạo sĩ! Đạo sĩ, ngươi nhìn ta này, ngươi nhìn ta này!"
Khi ánh mắt Lý Hỏa Vượng nhìn sang, hắn nhìn thấy ánh mắt vô cùng chân thành của hòa thượng.
"Con trùng thượng thi tên là Bành Hậu, nó ở trong đầu làm cho người ta ngu si đần độn, không có trí tuệ."
"Con trùng trung thi tên là Bành Chất, nó ở trong l*иg ngực khiến người ta phiền não vọng tưởng, không thể yên tĩnh."
"Con trùng hạ thi tên là Bành Kiểu, nó ở trong bụng người ta khiến người ta xa hoa lãng phí, làm việc ác, da^ʍ ô."
"Mỗi một người trong chúng ta đều có một thiên tính không thể bỏ được, nhưng mà ngươi xem, ta hoàn toàn đã bỏ được thiên tính của mình rồi, thiên tính muốn ta làm việc ác nhưng ta lại làm việc thiện.”
"Thiên tính của ta muốn ta xa hoa lãng phí, da^ʍ ô nhưng ta lại muốn làm một hòa thượng nghèo rớt mồng tơi! Mạng của ta là do ta chứ không phải do ông trời!"
"Ta biết thiên tính của Bành Chí là đa nghi và vọng tưởng, nhưng mà đạo sĩ à, đây là thiên tính của ngươi, ngươi cũng phải loại bỏ thiên tính của mình giống như ta! Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể chống lại ý đồ muốn trở thành thần tiên của người nọ! Lấy lại tự do! "
…
"Ta là một trong Tam Thi của người khác, ta là...Ta là Bành Chất ư?"
Lúc này đầu óc của Lý Hỏa Vượng kêu ong ong, hắn cảm thấy đầu óc mình rất loạn.
"Chuyện này làm sao có thể? Ta rõ ràng là người xuyên không đến, sao ta có thể là Bành Chất chóa má gì chứ?
"Ngươi không tin cũng chịu, đây là sự thật, người cứ nghĩ lại những chuyện trong quá khứ thử xem nhất định có một số chi tiết mà lúc đấy không phát hiện được.”
“Chi tiết?”
Lý Hỏa Vượng chống cự theo bản năng, nhưng sau khi cẩn thận xem xét, hắn phát hiện quả thực có rất nhiều nghi vấn.
Đan Dương Tử vẫn luôn ngu xuẩn như trước đây tự cho mình là đúng, bên cạnh mình cũng có một số chuyện thật thật giả giả, đều phù hợp với mô tả về Tam Thi.
"Ngoài ra, có phải ngươi không thể nhớ những chuyện xảy ra khi còn nhỏ không? Điều này là đương nhiên, bởi vì chúng ta không phải là con người, chúng ta căn bản không có cái gì gọi là tuổi thơ cả!"
Lời nói của hòa thượng khiến Lý Hỏa Vượng phải cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước khi hắn đến Thanh Phong quán, nhưng những gì hắn nhận được chỉ là một mảnh trống rỗng.
"Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả đây?"
Những chi tiết này, còn có chuyện mà hòa thượng giúp đỡ hắn không ngừng trao đổi ở trong đầu hắn, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra.
"Bành Chất, kiềm chế thiên tính của ngươi lại, ta làm được thì ngươi cũng làm được!! Đừng đoán, cũng đừng nghi ngờ gì nữa! Chúng ta có thể đánh bại kẻ đó!"
Lão hòa thượng nôn nóng nắm lấy hai cánh tay của Lý Hỏa Vượng lắc lắc.