Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 247: Chuyện Gì Đang Xảy Ra?




Nó không phải những ánh mắt từ trong nhà bắn sang, mà là từ những đôi mắt của những chiếc mặt nạ trên tường, vào giờ phút này những chiếc mặt kia tựa như sống lại.

Bất kể nơi này có liên quan đến chiếc mặt nạ đồng đêm qua hay không, Lý Hỏa Vượng cũng không có ý định tiếp tục giằng co như vậy nữa.

Sau một hồi suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng mở miệng nói:

"Hậu bối Huyền Dương đã trông thấy các vị, tại hạ tình cờ đi quang qua bảo địa, vô tình mạo phạm phải, xin các vị thứ lỗi.”

Lời của Lý Hỏa Vượng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, sau một hồi suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng đổi sang cách thăm dò khác.

“Có mở xuân điểm không?”

Vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.

"Chuyện tối hôm qua, tại hạ coi như chưa từng xảy ra, mọi người dĩ hòa vi quý, thế nào?”

Sau khi giải thích một hồi, Lý Hỏa Vượng không quan tâm họ có nghe hiểu ý mình hay không, hắn dẫn theo hòa thượng di chuyển đến bên cạnh cái thang.

Cái thang dài được dựng lên, Lý Hỏa Vượng để cho hòa thượng leo ra ngoài trước.

Sau khi nhìn thấy hắn leo đến nơi, chân phải của Lý Hỏa Vượng bước lên bậc thang, leo lên sau.

Sau khi nhìn thấy hai người Lý Hỏa Vượng rời đi, một số người có hình xăm màu đen trên tai đi ra khỏi nhà.

Trong đó có cả nam và nữ, thậm chí còn có đứa trẻ mấy tuổi.

Lúc này, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ đau buồn, phẫn nộ và sợ hãi.

Một người trong số ba anh em nhảy vũ điệu đuổi tà, hai tay run rẩy nắm quyền nói với một cụ già tóc bạc:

“Ông ơi! Người đó nói thật đó! Chúng ta không thể đợi thêm nữa! Đánh trước có lợi trước!”

Ông lão kia rõ ràng là rất tức giận, tay phải cầm lấy gậy nặng nề gõ xuống đất.

"Ngươi dẫn những thanh niên trẻ trong nhà đi hết đi, chỉnh chết cái tên đạo sĩ áo đỏ kia! Đừng tưởng rằng nhà chúng ta dễ chọc!”

Chờ đến khi Lý Hỏa Vượng và hòa thượng rời khỏi tứ hợp viện quay trở lại đường lớn náo nhiệt, hòa thượng tựa như vẫn không phản ứng kịp.

"Chuyện gì vậy? Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Vẻ mặt hắn mờ mịt hỏi.

“Ngươi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra sao?”

Lý Hỏa Vượng lại cẩn thận quan sát hòa thượng trước mặt.

Hắn không quên lần này cũng rất là phiền phức đâu.

Lần trước bởi vì hòa thượng này mà bản thân mới phá vỡ được âm mưu của chùa Chính Đức, lần này lại nhờ hắn mà mình mới tìm được nhà của mấy người nhảy vũ điệu đuổi tà kia.

Một lần thì thôi đi, nhưng nếu xảy ra hai lần vẫn là chuyện ngẫu nhiên thì không khỏi quá trùng hợp đi.

Lý Hỏa Vượng nhìn thì có vẻ thoải mái, nhưng hắn đang âm thầm cảnh giác quan sát hòa thượng trước mặt.

Dù hòa thượng không làm bất cứ điều gì có hại cho mình, nhưng Lý Hỏa Vượng không dám đánh cược, hắn không dám đặt vận mệnh của mình vào tay người khác.

“Hòa thượng, có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai được không?”

Lý Hỏa Vượng nhìn hắn nửa đùa nửa thật hỏi.

Những người khác có dự tính trước cho riêng mình?

Hòa thượng đã trở thành gian tế của chùa Trịnh Đức sao?

Hay là nói hắn chính là Tọa Vong Đạo trong miệng sư thái?

Những chuyện này đều có thể xảy ra, bất kể là cái nào thì đều là phiền toái lớn cho bản thân.

"Ta? Ta là hòa thượng á, sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Lão hòa thượng tỏ ra vô cùng thản nhiên.

Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt của đối phương, nhưng không thấy có gì không ổn cả.

Nhưng mà cho dù không cớ bằng chứng thì Lý Hỏa Vượng cũng không thể nào tùy tiện tin tưởng hắn được.

Trong trường hợp không thể phán đoán đối phương có gây nguy hiểm gì cho mình hay không thì biện pháp an toàn nhất chính là tránh xa hắn, Lý Hỏa Vượng vừa hay cũng muốn làm như vậy.

"Vậy thôi, cũng đã xem xong hí rồi, vậy chúng ta mỗi người đi một ngả chứ nhỉ? Ngươi đi làm việc thiện của ngươi, ta đi đường của ta, sau này gặp lại.”

“Sao lại vội vàng như vậy, chúng ta đã lâu không gặp nhau, chúng ta có thể ôn chuyện một chút mà.”

Hòa thượng mỉm cười vươn tay ra muốn kéo lấy ống tay áo của Lý Hỏa Vượng nhưng nghênh đón hắn lại là vỏ kiếm của hắn.

Khi ngón tay của hòa thượng vẫn còn cách bao kiếm khoảng một tấc, hắn ngượng ngùng rụt tay lại.

"Ta thực sự không biết ngươi đang nói cái gì nữa, chúng ta không phải là bạn bè sao?"

"Nếu đã là bạn bè thì nói thật thân phận của ngươi đi! Chứ không phải ở chỗ này chơi giải đố với ta! Rốt cuộc ngươi là ai!”

Lý Hỏa Vượng nói xong, trực tiếp xoay người đi về phía quán trọ.

Dường như hòa thượng cảm nhận được cảm xúc trong giọng điệu của Lý Hỏa Vượng, nhưng cũng không có đuổi theo hắn, vẻ mặt có chút ủy khuất.

Hắn trở lại con đường lúc đầu, trở lại quán trọ mà không có bất kỳ tình huống bất ngờ nào. Sau khi hắn quay đầu nhìn lại lần nữa nhưng cũng không thấy bóng dáng của hòa thượng đâu, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Lý sư huynh, có chuyện gì vậy? Sao ngươi lại hoảng sợ thành thế này, giống như có quỷ đuổi theo ngươi vậy?"

Cẩu Oa cắn hạt dưa tò mò bước xuống cầu thang.

“Ta hỏi ngươi, những người khác đâu rồi?”

Lý Hỏa Vượng căng thẳng hỏi hắn.