Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 246: Nghĩ Nhiều




Mọi thứ trên mặt họ đều rất bình thường, cũng không thiếu bất kỳ bộ phận nào, thậm chí vẻ mặt cũng vô cùng bình thường.

"Đạo sĩ, ngươi đang nhìn gì vậy? Họ cũng đâu hát hí khúc nữa mà còn nhìn cái gì chứ? Chúng ta đi đến chỗ khác chơi đi, nói không chừng trên đường còn có thể làm việc thiện nữa đó.”

Vẻ mặt hòa thượng bên cạnh nhịn không được có chút oán trách, nhao nhao tựa như muốn đi chỗ khác

“Hòa thượng, khoan hẳn vội, chờ với ta chút.”

Dáng vẻ đáng sợ của răng nanh đối phương lúc đầu lóe lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, hắn vẫn không buông bỏ nghi ngờ trong lòng mình.

Bây giờ hắn không sợ đối phương chính diện làm loạn đối phó với mình, Lý Hỏa Vượng chỉ sợ đối phương âm thầm đối phó với mình thôi.

Lý Hỏa Vượng dứt lời không được bao lâu thì đột nhiên hắn nhìn thấy hành động thu dọn đồ đạc của ba người kia bắt đầu nhanh hơn, hơn nữa vẻ mặt cũng có chút ngưng trọng, thỉnh thoảng còn lén nhìn về phía bên này.

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng cứng đờ, thầm nghĩ trong lòng:

“Quả nhiên là có chuyện gì đó, đúng là giấu giếm đủ kỹ nha.”

Bởi vì câu nói trước đó của Lữ Trạng Nguyên mà hắn đã gạt bỏ nửa phần nghi ngờ kia, bây giờ hắn càng thêm chắc chắn.

Ba người cùng với những người tấu nhạc khác bỏ tất cả gia tài lên lưng lạc đà, vội vàng đi về một con đường mòn khác.

“Hòa thượng, đi! Đuổi theo họ!”

Lý Hỏa Vượng nói xong, nhanh chóng nhấc chân đuổi theo.

"Ơ kìa, ngươi đi theo họ làm cái gì chứ~ Ngươi còn muốn cho họ thêm bạc để người ta diễn cho mình ngươi coi sao?"

Hòa thượng bất đắc dĩ nói thì nói vậy nhưng vẫn đuổi theo.

Cả hai đi cách một khoảng xa sau lưng họ, đi theo họ lượn quanh trấn trên.

Lúc đầu thì không sao, nhưng dần dần, Lý Hỏa Vượng thấy con lạc đà chở chiếc rương ở đằng xa bắt đầu chạy, có người dùng roi quất vào nó.

"Họ phát hiện chúng ta rồi! Mau đuổi theo!"

Một tay Lý Hỏa Vượng cầm chuôi kiếm sau lưng bắt đầu bước nhanh hơn.

Mặc dù cả thị trấn không lớn nhưng dù sao họ cũng là dân địa phương, sau khi vòng vèo mấy lần qua các ngõ hẻm, Lý Hỏa Vượng chợt nhận ra bản thân mất dấu họ rồi.

Nhìn thấy xung quanh toàn những vách tường xám xịt giống nhau, sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên có chút khó coi.

“Hộc~ hộc~ Đạo sĩ, ngươi chạy chậm chút, ta không chạy theo kịp đâu~”

Hòa thượng vịn tường ở phía sau thở hổn hển nói.

Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn hắn một cái, đối phương cũng lớn tuổi rồi, thể lực không tốt bằng mình cũng là điều đương nhiên.

“Nếu thật sự không được thì ngươi về trước đi, đừng đuổi theo nữa.”

Lý Hỏa Vượng nói rồi đi dọc theo đường mòn tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm.

Mặc dù sự hiềm nghi của hắn đối với hòa thượng vẫn còn rất nhỏ nhưng hắn vẫn chưa thoát khỏi tình nghi đâu, hắn cũng không muốn thời điểm đối địch tiếp theo lại phải mang theo gánh nặng này.

“Được...Vậy ta về trước đây, ngươi cứ từ từ chạy.”

Hòa thượng bất đắc dĩ đỡ eo đi vào một con hẻm khác.

“Chỉ mong là do ta nghĩ nhiều thôi.”

Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu, hắn một thân một mình vừa mới đi được mấy bước thì đột nhiên phía sau vang lên một tiếng hét thảm thiết.

“Không xong rồi! Đó là giọng của hòa thượng kia!”

Lý Hỏa Vượng lập tức chạy về nơi có tiếng hét, hắn vòng qua một bức tường sau đó dừng lại trước một cái hố lớn hình vuông.

Đó là một cái hố lớn, bên dưới chất đầy cửa gỗ và cửa sổ nhìn như tứ hợp viện vậy.

Mấy cái mặt nạ lớn bằng gỗ treo đầy bốn vách tường xung quanh, kiểu dáng dữ tợn chứng tỏ đó là mặt nạ mà ba người nhảy vũ điệu đuổi tà kia đeo.

Nhìn con lạc đà đang ăn cỏ trong sân thì có thể nhìn ra đây là nhà của ba anh em kia.

"Đạo sĩ!! Xuống đây kéo ta một tay với, hầy, cái bẫy này đúng là chết người mà, ở nơi rách nát này xây nhà mà còn phải đào hố, cũng không phải là đào mộ.”

Lý Hỏa Vượng lại nhìn nơi có giọng nói, chỉ thấy vẻ mặt hòa thượng đau khổ đang nằm dưới đất, thấp giọng hừ hừ.

Một tay Lý Hỏa Vượng cầm kiếm nhảy xuống dưới, đạp nhẹ lên trên mép cửa sổ lấy đà, sau đó vững vàng nhảy xuống bên cạnh hòa thượng.

Hắn cũng không lập tức đưa tay đỡ hòa thượng mà là cầm lấy chuôi kiếm, cảnh giác nhìn các cánh cửa chính cùng cửa sổ đang đóng chặt xung quanh.

Thông qua cảm nhận nhạy bén, hắn phát hiện có tầm mắt bắn qua từ phía sau cửa sổ, bên trong có người, hơn nữa còn là rất nhiều người.

Khi chưa biết rõ thực lực của quân địch, Lý Hỏa Vượng không muốn ra tay trước.

Điều kỳ lạ là cũng không biết đối phương đang nghĩ gì, họ cũng không ra tay. Bầu không khí rơi vào thế giằng co.

“Có phải những người này cũng có cùng cách nghĩ như mình không?”

Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.

“Đạo sĩ, ngươi ngây người ở đó làm cái gì?”

Vẻ mặt hòa thượng đầy vẻ khó chịu bò dậy.

"Chờ một chút! Hiện tại ta không có thời gian nói chuyện với ngươi đâu."

Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, hắn liền cảm thấy có nhiều hơn mấy ánh mắt đang đặt trên người mình.