Cũng không trách Lý Hỏa Vượng lại nghi ngờ họ, khi hắn vừa mới đi vào thị trấn này thì đã thấy họ nhảy vũ điệu đuổi tà kỳ quái kia rồi, còn có răng nanh đáng sợ kia nữa.
“Chờ đã, răng nanh sao?”
Lý Hỏa Vượng nhớ tới chiếc mặt nạ đồng thau mà người nọ đeo tối qua, nếu dùng mặt nạ để che răng nanh thì vừa khớp rồi.
Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn Lữ Trạng Nguyên ở bên cạnh:
"Chủ gánh hát Lữ à, có phải khi ba đứa nhỏ nhảy vũ điệu đuổi tà nói chuyện với ngươi thì sẽ tháo mặt nạ xuống không?"
“Không có, vừa thấy ta thì họ bận đến mức không có tẩy trang luôn mà, cứ khép na khép nép dâng trà cho ta!”
Lữ Trạng Nguyên mặt đầy vẻ đắc ý.
"Thật sự là họ? Nhưng mà rõ ràng họ chỉ có ba người, chẳng lẽ tối hôm qua người đó cố ý nói dối ta sao?”
Chân mày Lý Hỏa Vượng dần dần nhíu lại.
“Đạo sĩ! Đạo sĩ!”
Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hòa thượng cả người lôi thôi lếch thếch đang đứng ở cửa, mặt mày vui vẻ nhìn về phía mình.
"Ngươi đã đi đâu vậy? Sao bây giờ mới tới? Sáng sớm ta tìm ngươi mà cũng không thấy đâu."
Lý Hỏa Vượng đặt đũa xuống, đi tới trước mặt hắn, cẩn thận quan sát hắn.
"Tìm ta? Có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là có chuyện rồi, đi thôi, ta đã tìm được một chỗ rất hay!"
Lời của hòa thượng khiến Lý Hỏa Vượng nhớ lại một số chuyện không hay trước đây, lần trước hòa thượng cũng nói như vậy, kết quả lại dẫn mình đi đến chỗ Phật Tổ máu thịt kia.
Nhưng mà cũng nhờ lần đó Lý Hỏa Vượng mới nhìn thấu sự ngụy trang của chùa Chính Đức, nói không chừng, vị hòa thượng này cũng được coi là một nửa ân nhân cứu mạng của hắn.
Nhìn ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, Lý Hỏa Vượng nhấc chân bước ra ngoài:
"Được rồi, đi thôi."
Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động.
"Hahaha..."
"Hahaha..."
Lý Hỏa Vượng chợt quay đầu, nhìn về hướng phát ra hai tiếng cười khẽ kia.
Đó chính là Đan Dương Tử và Khương Anh Tử, họ cùng nhau đứng ở trong góc tường, hai người bốn mặt nở nụ cười kỳ quái, đứng ở đó nở nụ cười châm chọc.
"Đạo sĩ! Nhanh lại đây!"
Hòa thượng vốn đang đi trên đường lớn, đội ánh mặt trời không ngừng thúc giục Lý Hỏa Vượng.
"Hòa thượng? Chẳng lẽ là hắn sao?”
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn ở phía xa trầm tư suy nghĩ.
Mặc dù hôm qua đã thử thăm dò mấy lần, nhưng hòa thượng đột ngột xuất hiện ở đây đúng là có hơi đường đột.
“Chẳng lẽ là thuật che mắt sao? Nhưng mà vốn dĩ thứ đó cũng không có hiệu quả gì với ta lắm, hơn nữa hiện tại năng lực cảm giác của ta đã tăng lên rất nhiều, nếu hắn là giả thì hẳn là đã bị mình phát hiện ra từ sớm rồi mới đúng.”
“Chờ đã, tại sao ta lại bị hai ảo giác kia ảnh hưởng tới chứ? Họ đều là giả cả mà.”
Đầu Lý Hỏa Vượng bắt đầu rối bời, rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.
"Đạo sĩ! Ngươi đi nhanh lên đi, còn lề mề gì nữa?"
Thấy giọng nói của hòa thượng gần như khàn đi, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu rồi bước tới.
Dù hắn có phải hay không thì mình cũng cần phải tiến thêm một bước để thăm dò..
Nếu hắn là hòa thượng thật vậy thì tốt quá rồi, nhưng nếu là giả thì vừa hay có thể nhân cơ hội này để ra tay, tìm hiểu xem rốt cuộc người này có mục đích gì, có phải còn có kẻ khác đứng sau lưng hắn hay không.
Đêm qua, hành động chạy trốn của người kia khiến cách giải quyết sự việc của Lý Hỏa Vượng trở nên mạnh dạn hơn chút.
Buổi chiều ở trên đường vẫn còn rất nhiều người, cái này phỏng chừng có liên quan đến việc trấn nhỏ này là thị trấn cửa khẩu, các con vật như con la, ngựa, lạc đà liên tục đi ngang qua bên người Lý Hỏa Vượng.
“Hòa thượng, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ đặt một tay lên cuốn “Đại Thiên Lục” hỏi.
"Không xa lắm, sắp đến rồi, ngươi nhìn kìa.”
Lý Hỏa Vượng nhìn theo hướng mà ngón tay hòa thượng chỉ, hắn thấy ba người hát hí khúc đeo mặt nạ gỗ kia.
"Khà khà, thế nào? Chưa thấy qua nhỉ?"
“Hí đuổi tà, ngươi nói thứ hay ho là cái này sao?”
Trên mặt Lý Hỏa Vượng tỏ ra có chút cạn lời.
"Nếu đã xem qua thì xem thêm lần nữa, loại hí này chỉ có thể xem được ở đây thôi, những nơi khác cũng không có đâu! Sau này có muốn xem cũng không xem được, ô kìa, ngươi xem, người ta dẹp quầy rồi.”
Vẻ mặt hòa thượng đầy tiếc nuối nhưng mà tinh thần Lý Hỏa Vượng lại vô cùng tỉnh táo vì hắn thấy ba người kia đang tháo mặt nạ xuống.
…
Khi ba tên nhóc nhảy vũ điệu đuổi tà vươn tay tháo mặt nạ xuống, trước mắt Lý Hỏa Vượng hiện ra ba cái đầu quấn vải đỏ.
Cũng không phải bịt kín hoàn toàn mà vẫn chừa lại miệng và mũi để thở, sau khi tháo mặt nạ xuống thì lại lập tức tháo vải đỏ trên đầu xuống.
Một lúc sau, tiểu tử sêm sêm tuổi hắn xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.