Đối mặt với lời nói của Lý Hỏa Vượng, Nhị Thần dưới giường cũng không nói gì, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Xảy ra chuyện như vậy, làm sao Lý Hỏa Vượng có thể ngủ được chứ, hắn cứ như vậy mở mắt đến sáng.
Nghe tiếng la hét người ra khỏi quầy ngoài cửa sổ, lúc này Lý Hỏa Vượng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn thấy mình đã ngủ thẳng đến buổi chiều rồi.
Hắn mặc xong quần áo ngồi ở đại sảnh quán trọ, vừa ăn trưa vừa suy nghĩ đến chuyện của buổi tối hôm qua.
"Xét về mặt thủ đoạn thì người đó không thể nào so sánh với người của chùa Chính Đức và An Từ Am được, có lẽ hắn là một Dã Tu giống như Đan Dương Tử, nếu chỉ là như vậy thì vấn đề cũng không quá lớn.”
"Hắn nói nơi đây là địa bàn của hắn, mà không phải là địa bàn của bọn họ hay là môn phái bọn họ, vậy cũng có nghĩa là rất có thể hắn ta chỉ có một mình thôi.”
Lý Hỏa Vượng cũng không định chạy trốn, nếu như hắn muốn ra tay thì bên ngoài hoang dã người ở thưa thớt sẽ dễ dàng phục kích hơn là thị trấn nhiều người náo nhiệt.
Vừa dùng đũa gắp một viên đậu phộng thả vào trong miệng, Lý Hỏa Vượng liền thấy Lữ Trạng Nguyên phong thái hiên ngang dẫn theo hai đứa con trai bước vào.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, không khó để Lý Hỏa Vượng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Chủ gánh hát Lữ, lại đi cãi nhau với mấy người nhảy vũ điệu đuổi tà à? Nhìn phong thái này hẳn là cãi thắng rồi nhỉ?"
…
Thấy Lý Hỏa Vượng đang ăn cơm trong đại sảnh, Lữ Trạng Nguyên đang chống nạnh lập tức cuối đầu, trên mặt nở một nụ cười tự nhiên lấy lòng.
"Để tiểu đạo gia chê cười rồi, không phải cãi nhau đâu, chỉ là các đệ tử vườn lê cùng nhau thảo luận về hí khúc mà thôi, haha, sống đến già học đến già."
Khóe miệng Lý Hỏa Vượng hơi nhếch lên:
"Làm sao vậy? Ngươi cãi nhau với người địa phương họ, không làm cho ngươi khó xử chứ?"
Lúc này Lữ Trạng Nguyên vừa hay đầy một bụng vui vẻ mà chưa có chỗ để xả, thấy Lý Hỏa Vượng đáp lời, ông ấy lập tức xắn tay áo lên, vừa mới nhấc chân phải đi về phía băng ghế đã thao thao bất tuyệt bắt đầu khoe khoang.
“Tiểu đạo gia, ngươi cũng biết nói về hí khúc, lão già ta đã hát được hơn ba mươi năm rồi, ta mà bị ba đứa trẻ chừng hai mươi tuổi dọa nạt sao?”
“Ta vừa đi, họ còn muốn ra oai phủ đầu với ta, đều là người hát hí khúc, lão già ta mà sợ cái này sao? Ba ba ba! Lúc đó ta đặt mông ngồi lên một cái rương của họ, gào to một câu giọng điệu hát hí khúc của các ngươi sai rồi! Khà khà, ngươi đoán thế nào?”
Lý Hỏa Vượng phối hợp đáp một tiếng, Lữ Trạng Nguyên lại thao thao bất tuyệt nói tiếp.
"Khà! Ba đứa nhỏ kia bị ta làm cho choáng váng tại chỗ, một đứa nhỏ tuổi nhất trong đó còn hỏi sai ở chỗ nào!"
"Hắn còn muốn lão già ta dạy hắn nữa đó, loại chuyện này ấy à, lão già ta làm sao có thể tùy tiện dạy chứ? Ta trực tiếp ngồi ở đó mặc kệ sắc mặt của hắn, ngay cả trà cũng không cho ta một chén, nằm mơ đi.”
“Ôi chao, ngươi không biết bộ dạng lúc đó của họ như thế nào đâu~ đó gọi là kính cẩn lễ phép! Cũng gọi ta là bậc tiền bối đó!”
"Nhưng mà một là một, hai là hai, ta cũng không có nói điêu, âm điệu của họ quả thật quá cao rồi, là bậc tiền bối thì ta phải giúp đỡ hậu bối, ngươi nói coi có phải cái đạo lý này không?”
Nghe Lữ Trạng Nguyên khoe khoang sống động như thật, Lý Hỏa Vượng phát hiện với tài ăn nói này mà đối phương không đi kể chuyện đúng là đáng tiếc.
Lý Hỏa Vượng ăn xong thì câu chuyện của Lữ Trạng Nguyên cũng kể xong.
Mặt mũi ông ấy hồng hào bưng chén trà lên, thoải mái thổi một hơi, cảm giác rất vui vẻ.
“Chủ gánh hát Lữ, họ hát hí gì vậy? Sao ta cứ cảm thấy kỳ quái thế nào ấy?”
Lý Hỏa Vượng nói, nhét miếng cơm cuối cùng vào trong miệng.
“Ừ, hí mà họ hát là một loại hí cổ Đại Na Khu Thập Nhị Quỷ, nghe nói đã được truyền lại mấy nghìn năm rồi, vì là hí của người xưa cho nên âm điệu mới kỳ quái như vậy đấy.”
“Đại Na là ai?”
Lý Hỏa Vượng đưa đũa vào trong miệng mình bắt đầu xỉa răng.
"Ta cũng không biết, nghe lời bài hát của ba đứa trẻ kia thì ta nghĩ đó giống như một vị tiên nhân."
“Nghe nói mảnh đất Hậu Thục này rất nhiều năm về trước là quỷ quốc, người cũng giống như súc sinh vậy, sinh ra là bị ăn mất một phần.”
"Sau này, Đại Na đến xua đuổi mười hai con quỷ lợi hại nhất trong quỷ quốc này, sau đó dạy cho người xưa cách đứng dậy đi lại, dạy cách nói chuyện, dạy chữ còn dạy người xưa dùng lửa nữa.”
"Hóa ra là chuyện thần thoại xưa..."
Cặp mắt Lý Hỏa Vượng hơi híp lại, trong đầu hắn hiện lên ba người mang mặt nạ nhảy vũ điệu đuổi tà kia..
"Người tối hôm qua có quan hệ gì với người nhảy vũ điệu đuổi tà không nhỉ?"