Thấy thanh kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng, giọng nói của thứ đó mang theo chút do dự, động tác cũng trở nên có chút kiêng kỵ.
Nếu là bình thường, Lý Hỏa Vượng có lẽ sẽ dừng lại chậm rãi nghe nó nói, nhưng bây giờ đầu óc hắn bị hơi nóng bao quanh nên hắn không làm được.
Hắn còn chưa nói xong mà kiếm của Lý Hỏa Vượng đã đến rồi.
Lưỡi kiếm màu đỏ sắc bén đập mạnh vào trên cửa gỗ. Tiếng “Răng rắc” vang lên, cánh cửa gỗ lập tức bị tách thành nhiều mảnh.
Con rối bóng kia cũng biến thành những mảnh vụn cùng khung gỗ kia.
Lý Hỏa Vượng vội vàng lao ra khỏi phòng, tầm mắt hắn xuyên thấu qua hành lang trước mặt thì thấy có một người đang dùng hai tay giơ mấy thanh gỗ điều khiển con rối bóng trong không trung ở mặt sau của cửa sổ phía xa xa.
Thứ vừa mới đấu với mình thế mà lại là bóng ngược của con rối bóng trong tay hắn!
Thấy Lý Hỏa Vượng đuổi tới đây, người nọ dứt khoát ném con rối bóng trong tay rồi nhanh chóng lủi vào trong phòng.
Khi Lý Hỏa Vượng hùng hổ đuổi đến nơi, hắn phát hiện trong phòng trống không, chỉ còn lại con rối bóng đang dần dần biến thành tro đen trên mặt đất.
Vừa nãy chỉ vội vội vàng vàng liếc qua chứ không để ý nhiều lắm, điều mà Lý Hỏa Vượng nhớ nhất chính là trên mặt của người kia có đeo một cái mặt mạ bằng đồng thau cũ kỹ.
“Keng.”
Bỏ kiếm vào vỏ, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi bình tĩnh lại.
"Rốt cuộc mục đích của người này là gì vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ là thấy Tâm Tố, thấy hơi tiền nổi máu tham?"
Tuy rằng người bị mình đuổi đi, nhưng Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
“Chờ đã, Bạch Linh Miểu!”
Lý Hỏa Vượng cảnh giác vội vàng trở về chỗ ở của mình.
Khi hắn thấy Bạch Linh Miểu đang an tĩnh ngủ trên giường, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Quan tâm quá ắt loạn, Bạch Linh Miểu cũng không phải cô gái yếu đuối tay không tấc sắt, mình cũng không cần phải lo lắng đối phương dùng chiêu điệu hổ ly sơn.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên giường, cẩn thận ngắm nhìn thanh trường kiếm trong tay.
Có người tới gây phiền toái cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, nhưng lần này lại không giống như những lần khác, hắn không còn là người vẫn luôn chạy trốn nữa, người chạy trốn cũng sẽ trở thành kẻ thù.
Điều này khiến Lý Hỏa Vượng có chút phấn khích, này cũng đồng nghĩa với việc cuối cùng hắn cũng có chỗ đặt chân trong thế giới kỳ quái hỗn loạn này rồi.
Mà chuyện này cũng nhờ thanh kiếm mà sư thái đã ban tặng. Người nọ chỉ thấy thanh kiếm này mà đã không còn muốn chiến đấu nữa rồi.
Lý Hỏa Vượng dĩ nhiên biết thứ hắn kiêng kỵ không phải là mình mà là thanh kiếm này.
So với sức mạnh to lớn của nó thì thanh kiếm này còn được thêm vào những giá trị khác.
"Hữu gia nước Tề? Đây có phải là tên của chủ nhân lúc đầu không? Nghe không giống như tên của một môn phái nào đó."
Lý Hỏa Vượng không có đáp án cho câu hỏi này, điều duy nhất mà hắn biết là lai lịch của thanh kiếm này không hề nhỏ, bản thân nợ sư thái càng nặng hơn rồi.
Lý Hỏa Vượng đang vuốt ve bảo kiếm đột nhiên cảm giác được dị thường.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai bàn tay nhợt nhạt với móng tay dài màu đen đang nắm lấy cẳng chân mình.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, nhưng cũng không có tránh ra, hắn cúi đầu nói với Nhị Thần ở dưới giường:
"Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta chuyện hôm nay. Nếu không phải ngươi nhắc nhở, thiếu chút nữa ta đã bị hắn đánh lén rồi.”
Dù trước đây có xảy ra chuyện gì, một con ngựa vẫn là một con ngựa, hôm nay, Nhị Thần của Bạch Linh Miểu quả thật đã giúp hắn.
Tuy nhiên đây cũng là một điểm khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy khó hiểu, cảm giác của hắn lúc này rất nhạy bén, trước đây thổ phỉ ở xa như vậy mà hắn vẫn nhận ra được, nhưng lần này bị người khác mò tới cửa mà phải cần người nhắc nhở.
“Trên người của người kia có thứ gì có thể ngăn cản sao? Cũng không biết có giúp ích gì cho thân phận Tâm Tố của mình không, nếu có thể sử dụng, có thể cướp được thì tốt rồi.”
“Như vậy cũng không đến nỗi có quá nhiều người đến tìm ta gây phiền phức rồi.”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang mải mê suy nghĩ về vấn đề này, hắn cảm thấy cảm giác ở cẳng chân có chút khang khác.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy bàn tay tái nhợt kia đã biến mất rồi, có mấy thứ lạnh như băng liên tục kéo dài lên trên khiến ống quần không ngừng nhô lên.
Xúc cảm dán lên da có chút giống với da rắn mềm mại.
Ngay sau đó, một giọng nữ tê dại nhẹ nhàng vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng:
"Tướng công~"
Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi đầy da gà da vịt:
“Dừng lại! Ta nói là dừng lại!”
Khi tay Lý Hỏa Vượng nắm lấy chuôi kiếm chuẩn bị rút kiếm ra thì thứ trong ống quần kia cuối cùng cũng từ từ rụt trở lại.
Quay đầu thấy Bạch Linh Miểu đang ngủ say, Lý Hỏa Vượng nói:
"Chuyện trước đây dừng lại ở đây, ta không muốn nhắc lại nữa! Ngủ đi!"
Nói xong, Lý Hỏa Vượng trực tiếp nằm lên trên giường.