Lý Hỏa Vượng vừa mới vào phòng lập tức im lặng.
Bạch Linh Miểu hiển nhiên có chút mệt mỏi, nàng rửa mặt xong đã nằm trên giường ngủ thϊếp đi.
Lý Hỏa Vượng bước đến bên giường, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng.
Cảm nhận được hơi thở của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu mơ mơ màng màng dùng hai tay kéo lấy theo thói quen.
Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Lý Hỏa Vượng kìm lại mong muốn được chia sẻ của mình.
Sau khi thổi tắt ngọn đèn dầu, Lý Hỏa Vượng nằm xuống, thẫn thờ nhìn xà nhà.
"Hừ....Cuối cùng khó có được trải qua mấy ngày yên bình."
Thực ra Lý Hỏa Vượng không phải là người tham lam như vậy, hắn chỉ muốn duy trì cuộc sống này một cách yên bình là đủ rồi.
“Ngoại trừ....hai người họ.”
Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng đầu nhìn Khương Anh Tử và Đan Dương Tử bên cạnh.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, hai đống đồ vật kia vẫn đang ở nơi xa, trên mặt lộ ra biểu cảm cười như không cười.
“Hả?”
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên ngồi dậy, hắn chợt nhận ra mình có thể thấy đồ vật ở trong bóng tối rồi.
“Về phương diện cảm giác, năng lực của ta càng ngày càng mạnh rồi.”
Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm, không biết đây là tin tốt hay tin xấu đây.
“Lý sư huynh…?”
Thấy Bạch Linh Miểu sắp bị đánh thức, Lý Hỏa Vượng vội vàng vỗ lên người nàng:
"Ngủ đi....ngủ đi..."
Lý Hỏa Vượng vừa nói, bản thân cũng từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ bởi vì quanh năm gấp rút lên đường, chẳng mấy chốc Lý Hỏa Vượng đã ngủ thϊếp đi, hơn nữa hiếm khi cũng không nằm mơ.
Trong khi Lý Hỏa Vượng đang chìm trong giấc ngủ say, đột nhiên cả người hắn căng thẳng, hắn cảm giác được có thứ gì đó đang tiến lại gần.
Ngay sau đó, một cơn đau nhói dữ dội ở ngón tay khiến hắn lập tức tỉnh lại.
Hắn vô thức đưa tay lên nhìn, phát hiện phần thịt ở ngón tay mình lúc này đã bị lộ ra ngoài.
Vị trí này, còn có vết cắn giống như dã thú, Lý Hỏa Vượng lập tức nhận ra đây là do Nhị Thần của Bạch Linh Miểu cắn!
Nhìn xung quanh một hồi, Lý Hỏa Vượng cũng không tìm thấy người phụ nữ trùm khăn voan màu đỏ trên đầu kia đâu.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên cúi đầu, hắn thấy bên cạnh giường lại có ba đôi giày, ngoại trừ giày của mình và Bạch Linh Miểu ra thì còn có một đôi giày thêu màu đỏ ở chính giữa.
Khi Lý Hỏa Vượng thấy nó, đôi giày thêu kia từ từ rúc vào trong gầm giường.
Nhìn Bạch Linh Miểu đang say ngủ, hắn thấp giọng hỏi dưới giường:
"Ngươi muốn làm gì!"
"Có thứ gì..."
Một giọng nữ tê dại đột nhiên vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lập tức giữ lấy chuôi kiếm dưới gối bằng một tay, hắn nín thở cảm nhận hoàn cảnh bên ngoài gian phòng.
Cảm giác của Lý Hỏa Vượng lúc này vô cùng nhạy bén, theo lý mà nói nếu như thật sự có người đến thì hẳn là hắn có thể nhận ra mới đúng, nhưng mà bây giờ hắn lại không cảm nhận được bất cứ điều bất thường nào.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng cho rằng Nhị Thần đang đùa mình, bên ngoài cửa sổ có tiếng động, đó là âm thanh thanh thúy khi kim loại va chạm với nhau.
“Keng~!”
Một hình chiếu giống như múa rối bóng đột nhiên dán trên tường.
Rất khó để nói rốt cuộc con rối bóng này đại biểu cho thứ gì, tổng thể nó giống như con nhện, trên mặt là tranh Tết cũ kỹ. Sáu cánh tay có xước mang rô duỗi ra co lại bên trong giống như xúc tu ở trạng thái rắn với hoa văn phức tạp của giấy cắt hoa.
Không biết là múa rối bóng gì, nó nhanh chóng bò đến mặt sau cửa sổ của Lý Hỏa Vượng.
"Hừ, Tâm Tố? Hơn nữa còn là Áo Cảnh Giáo, thật là hiếm thấy.”
Lần đầu tiên nghe được lời này, Lý Hỏa Vượng một tay cầm kiếm xoay người bò dậy khỏi giường.
…
Nửa đêm canh ba, có một con quái vật múa rối bóng kinh khủng dữ tợn bò trên cửa sổ giấy mờ tối.
Nhìn thế nào thì cảnh tượng này cũng vô cùng đáng sợ, tuy nhiên đối với Lý Hỏa Vượng thì điều càng đáng sợ hơn chính là hắn gọi mình là Tâm Tố.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, dĩ nhiên Lý Hỏa Vượng biết người khác dùng xưng hô này gọi mình thì đại biểu cho cái gì.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng ngưng trọng hỏi với con rối bóng kỳ lạ kia.
“Ha ha, đến địa bàn của ta mà không biết ta là ai à?”
Dứt lời, Lý Hỏa Vượng thấy múa rối bóng trên cửa sổ giấy kia bắt đầu thâm nhập vào trong căn phòng.
Keng lưỡi kiếm được rút ra, cả căn phòng lập tức đằng đằng sát khí.
Một thanh trường kiếm màu đỏ sậm lập tức xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức rút kiếm ra.
Tiếp đó, một thứ gì đó từ chuôi kiếm dị thú của hắn nhanh chóng lan ra khắp cơ thể của Lý Hỏa Vượng, khiến hắn cảm thấy huyết khí dâng trào, nổi đầy gân xanh, nhìn gì cũng thấy màu đỏ.
Thấy xúc tu màu đen với hoa văn giấy cắt hoa đang chuẩn bị đứng lên khỏi mặt giấy.
Chân phải Lý Hỏa Vượng chợt đạp về phía trước một cái, là chiêu cung bộ đâm thẳng.
Đầu lưỡi hắn đặt ở vòm vọng, nhịn không được hét lên một câu:
“giết!”
Thấy mũi kiếm huyết sắc được bao quanh bởi sát khí đang đâm tới, con rối bóng kia không dám đón đỡ, hắn nhanh chóng dịch sang bên phải.
Một trận âm thanh kim loại va chạm vang lên, nó nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh cánh gỗ.
“Hửm? Thanh kiếm này...ngươi có quan hệ gì với Hữu gia nước Tề?”