Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 241: Ta Mà Sợ Họ Sao




Nghe vậy, hòa thượng lập tức nhịn không được oán trách:

“Đừng nhắc tới nữa, ta ở trong chùa cũng sắp bị chết ngộp rồi, không thể làm chuyện tốt thì không nói, họ còn bảo ta học thuộc kinh Phật.”

"Ta nào có chịu nổi chuyện này, sau này ta dứt khoát rời đi luôn, đúng rồi, ngươi đang đi đâu vậy?"

"Đi...giao đồ. Vừa hay đi cùng đi, ngươi rời khỏi chùa mà hòa thượng chùa Chính Đức không làm khó ngươi sao?”

"Tại sao họ lại phải làm khó ta chứ? Họ chẳng những không làm khó ta mà còn cho ta rất nhiều tiền đó, hòa thượng đều là người tốt không có người xấu đâu.”

“Ha.”

Lý Hỏa Vượng cười cười, hắn cũng lười tranh cãi làm gì.

Xa quê gặp bạn cũ, chuyện này khiến tâm trạng Lý Hỏa Vượng tốt hơn một một chút, sống chung với những người đơn thuần thì luôn luôn dễ dàng như vậy, Lý Hỏa Vượng trò chuyện với hòa thượng kia vô cùng hợp ý.

Lý Hỏa Vượng cố hết sức gợi lại một số chuyện đã xảy ra trong quá khứ, đối phương cũng đều chấp nhận được.

Ngay khi hắn đang trò chuyện vui vẻ thì giọng nói của Dương Tiểu Hài đã khiến hắn tỉnh táo lại:

"Lý sư huynh...đến rồi."

Khi nghe thấy giọng nói của Dương Tiểu Hài, Lý Hỏa Vượng phục hồi tinh thần lại, hắn phát hiện bây giờ họ đang ở bên rìa của trấn nhỏ.

Có mấy ngôi nhà trệt được xây bằng đá lộ ra trước mắt hắn, phía trước những ngôi nhà trệt này là một bãi nuôi ngựa rộng lớn.

Lạc đà, dê còn có ngựa đều được nhốt trong những hàng rào riêng biệt, các loại mùi gay mũi của súc vật cứ vậy phả thẳng vào mặt.

Những người bên trong dường như đã chú ý đến Lý Hỏa Vượng, họ không ai bảo ai đều chuyển tầm mắt qua đó.

Không khó có thể nhận ra nghề nghiệp từ trang phục của họ, người nhà này hẳn là người chuyên làm nghề buôn bán.

Điều này cũng chứng tỏ gia cảnh cô gái đạo đồng kia khá tốt, nàng hẳn là bị bán đi.

Lý Hỏa Vượng nhận lấy hũ tro cốt từ trong tay Dương Tiểu Hài, hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc sau đó nhấc chân đi về phía bên kia.

Thấy Lý Hỏa Vượng đến gần, một người đàn ông cường tráng đẩy con ngựa bên cạnh ra, tiến lên nghênh đón:

"Ngươi muốn mua gia súc à?"

“Không phải, giao đồ.”

Lý Hỏa Vượng đánh giá hắn, ước chừng dựa trên tuổi tác, hắn chắc là cha của đạo đồng kia.

Trước sự viếng thăm đột ngột của Lý Hỏa Vượng, người đàn ông cường tráng rõ ràng không quá tin tưởng vào hắn, nhưng khi Dương Tiểu Hài nói ra tên của đạo đồng kia cùng với một số chi tiết về nàng, cuối cùng họ cũng tin.

Tin tức con gái mình đã chết tựa như sấm sét giữa trời quang với họ, cả gia đình họ vây quanh hũ hài cốt thất thanh khóc rống lên.

Nhìn cảnh tượng bi thương trước mặt này, Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng mình sẽ bị họ lây nhiễm nhưng mà lại không có.

Hắn đã thấy quá nhiều người chết đến nỗi có chút chết lặng.

Hòa thượng ở một bên thấy cảnh này, trên mặt cũng không cười nữa, khuôn mặt hắn đầy vẻ thành kính đi tới, chắp hai tay siêu độ cho hũ hài cốt kia.

"A di đà phật....A di đà phật....A di đà phật..."

Bởi vì bị cha của đạo đồng kia quấn lấy hỏi chi tiết cho nên khi đám người Lý Hỏa Vượng quay trở lại quán trọ thì đã rất muộn rồi.

"Đi thôi, có duyên gặp mặt chính là duyên phận, ta sẽ để cho ngươi một gian phòng chính, tránh cho ngươi len lén ngủ ở trong nhà xí như trước đây.”

“Ta có lộ phí đó.”

Hòa thượng lung lay tăng bào của mình, trên người hắn vang lên âm thanh các đồng tiền va chạm lẫn nhau.

"Còn nữa, ngươi chớ có nói mò, ta đã bao giờ ở trong nhà xí của người khác đâu?"

Nghe vậy, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy ngươi muốn đi đâu vậy? Nếu như thuận đường thì về sau đi cùng nhau đi."

Ở nơi rách nát này, những người như vậy sống không dễ dàng gì, nếu có thể chăm sóc được thì cứ chăm sóc thôi.

"Chỉ cần làm được việc thiện, ta đi đâu cũng được. Ta không chọn đâu, ngày mai nói sau, ta đi trước đây nếu không cửa hàng bán giường đóng cửa mất.

Thấy bóng lưng của hòa thượng dần dần biến mất, Lý Hỏa Vượng mỉm cười xoay người bước vào quán trọ.

Vừa mới bước vào đại sảnh, hắn đã thấy Lữ Trạng Nguyên mặt mũi đỏ bừng đang tranh cãi chuyện gì đó với con trai mình.

"Chủ gánh hát Lữ, ngươi đang làm gì vậy?"

Lữ Trạng Nguyên đẩy con trai mình ra, ngón tay kích động không ngừng quơ quơ trong không trung.

"Đám người nhảy vũ điệu đuổi tà nói khoác mà không biết ngượng! Còn dám nói hí khúc của ta là từ chỗ họ mà ra, hí khúc của họ là tổ tiên chúng ta!!"

"Cha, thôi quên đi quên đi, ngươi tranh cãi chuyện này với họ làm cái gì chứ, đây là địa bàn của người khác đó."

"Quên đi? Những chuyện khác thì ta có thể bỏ qua nhưng chuyện này thì không được! Nếu lúc này không tranh cãi thì làm sao có thể xứng mặt với tổ tiên được? Đều là hạ cửu lưu của hí khúc, ta mà sợ họ sao? Ngươi buông ta ra!”

Sau khi hiểu nguyên nhân cuộc tranh cãi giữa Lữ Trạng Nguyên và đám người nhảy vũ điệu đuổi tà, Lý Hỏa Vượng cũng lười nhúng tay vào, hắn xoay người đi về phòng ngủ của mình.

“Miểu Miểu, ngươi còn nhớ lão hòa thượng kia không? Hắn…”