Không rõ vì sao mà thứ này mang lại cho hắn một cảm giác rất giống với "Đại Thiên Lục".
"Dù sư thái nói rằng thanh gươm này sẽ không mang lại cho ta bất kì sự uy hϊếp nào, nhưng ta thấy rằng tốt nhất vẫn nên hạn chế rút gươm khỏi vỏ thì hơn."
"Lý sư huynh, ngươi có thể đi lại được không? Nếu không đi được thì bữa sáng ta mang đến phòng giúp ngươi nhé!"
"Không cần đâu, ta nguôi nguôi một chút là đỡ ấy mà. Giờ đây không còn Đan Dương Tử cản trở nữa, chúng ta có thể từ từ từng bước một."
Vừa dứt lời, trên trần nhà truyền đến ba hồi tiếng cười của gã người tàn phế đang lơ lửng.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên liền thấy ba cái đầu của sư phụ mình đang nhìn chằm chằm bản thân, ánh mắt tràn đầy sự mỉa mai.
"Ngươi cười cái gì!"
"Lý....Lý sư huynh?"
Bạch Linh Miểu nhìn lên trần nhà trống không rồi lại nhìn Lý Hỏa Vượng, trong lòng dấy lên một ta bất an.
"Không có gì, chúng ta xuống ăn đi."
Tay phải Lý Hỏa Vượng bá vào vai nàng, lảo đảo ra khỏi phòng.
Khi hắn ra ngoài, trời đã sáng từ bao giờ.
Cả tiêu cục dù là tiền viện hay hậu viện đều bắt đầu hối hả trở lại.
Dường như Triệu Tần đã dặn dò gì đó từ trước, trên đường đi, tất cả những người gặp Lý Hỏa Vượng đều kính cẩn cúi mình hành lễ.
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng khẽ lướt qua trụ gỗ phía bên phải và nhìn về phía luyện võ trường đằng xa đang vô cùng huyên náo.
Ở đó có Cẩu Oa, Cao Trí Kiên, Xuân Tiểu Mãn, Tôn Bảo Lộc đang tỷ thí gì đó với các tiêu sư.
"Họ đang làm gì thế?"
Lý Hỏa Vượng không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Lúc đầu Cẩu Oa đề nghị để họ chỉ điểm một chút, sau đó những người khác cũng qua hóng hớt thành ra như bây giờ đó."
"À, biết cách tranh thủ thật đấy. Đúng rồi, lát nữa ngươi quay lại nhà trọ một chuyến đi, nói với Lữ Ban Chủ một tiếng, kẻo hắn không thấy mọi người đâu lại tưởng chúng ta bỏ rơi hắn ở lại."
"Được, ta biết rồi."
Lý Hỏa Vượng ngẩng mặt lên nhìn Đan Dương Tử, sau đó nghĩ một hồi rồi hỏi:
"Bên phía Tiên Gia không gặp phiền phức gì chứ?"
Đôi mắt Bạch Linh Miểu khẽ lay động.
"Không có? Lý sư huynh, sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Không có thì tốt. Nếu có thì nhớ báo cho ta. Nhớ kĩ, ngươi không phải Lý Chí, nếu thật sự có việc gì đó thì ta sẽ nghĩ cách giải quyết."
"Ừ, được."
Xung quanh yên tĩnh trở lại, hai người vừa hưởng thụ cảm giác yên bình hiếm có này vừa từ từ đi về phía nhà bếp.
Khoảng thời gian này họ lúc nào cũng phải đi đường, hiếm khi được rảnh rang như vậy.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng tựa vào l*иg ngực Lý Hỏa Vượng, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
"Có việc gì nhất định không được giấu ta. Cho dù khó đến đâu thì chúng ta cũng có thể cùng nhau nghĩ cách. Dù sao thì, bây giờ ta...chỉ còn lại mỗi mình ngươi thôi."
“Ừ...”
…
“Ăn...Ăn...Ăn...”
Nhìn Cao Trí Kiên lắp ba lắp bắp nói một hồi, mãi mà chưa xong chữ ăn, Lý Hỏa Vượng uể oải thở dài.
Hắn giơ tay ra lấy lại hai quyển sách từ trong đôi tay to lớn của đối phương.
"Được rồi, ngươi hết việc rồi đấy, ngươi đi đi."
Sau khi Cao Trí Kiên ấm ức rời đi, Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn vào hai quyển sách trong tay.
Một trong hai quyển là sách giấy bình thường, cuốn còn lại được bọc bằng sáp mờ.
Cuốn được bọc bằng sáp mờ là cuốn Hỏa Áo Chân Kinh mà trước kia Khương Tử Anh đưa hắn, bên cạnh là phần dịch văn mà nàng ta viết.
Hỏa Áo Chân Kinh là một món bảo bối rất được. Cho dù quá trình trị thương có đau khổ vạn phần, nhưng không may sau này trên đường đi gặp phải sự cố nào đó thì thứ này có thể cứu cả mạng người.
Món bảo bối tốt như thế này mà không luyện thành thạo thì thật đáng tiếc.
Nhưng với trình độ của Lý Hỏa Vượng hiện giờ đã gần như là mù chữ rồi, đừng nói đến đống kí tự trong Chân Kinh, đến phần dịch văn được viết ra hán cũng không hiểu nổi.
"Cứ đã này cũng phải cách, dù sao cũng khổng thể làm một kẻ mù chữ cả đời này được. Ta phải học lại cách nhận chữ từ đầu thôi."
Gương mặt Lý Hỏa Vượng mang một vẻ bất đắc dĩ, hắn cất cuốn Hỏa Áo Chân Kinh vào l*иg ngực mình.