Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 233: Uống Rượu




Lý Hỏa Vượng không hề bất ngờ trước chuyện này. Để Tứ Tề triều đình vững chắc được như ngày hôm nay thì chắc chắn phải có nơi nào đó chuyên xử lý những việc yêu ma quỷ quái kiểu này.

Chỉ là không rõ những người này được rèn luyện đặc biệt trong cung hay là thu phục từ ngoài vào thôi.

Lý Hỏa Vượng im lặng không nói gì, Triệu Tần tiếp tục:

"Dù nói vậy nhưng những cái khác họ cũng có lúc không đáng tin chút nào."

"Ví dụ nhé, bốn năm trước có một thị trấn nọ không rõ vì sao mà toàn bộ đều bị diệt sạch."

"Chậc..chậc..chậc, mấy chục mạng người mà chết sạch chỉ trong một đêm."

Triệu Tần nói đến đây liền bắt đầu khóc thút thít mà không hề để ý đến những ngón tay của Lý Hỏa Vượng đã nắm chặt chén rượu đến mức trắng bệch.

Vương Thành Hưng ở bên cạnh cũng cất lời nói:

"Chuyện này ta cũng nghe qua, nghe nói thảm lắm, tất cả nạn nhân đều chết không toàn thây."

"Sao chúng có thể ra tay dã man như thế chứ! Lẽ nào chúng không được cha mẹ sinh ra hay sao? Không bằng cả con súc sinh nữa!"

Lúc này, Lý Hỏa Vượng có thể thấy hình ảnh Khương Anh Tử dữ tợn tiến đến áp sát vào người mình.

"Thấy chưa! Nhìn xem người khác nói gì về ngươi kìa! Loại người như ngươi sao vẫn có thể sống nhăn răng được cơ chứ! Sao ngươi không chết quách đi cho rồi!"

L*иg ngực Lý Hỏa Vượng bắt đầu nhấp nhô ngày một nhanh.

Người khác có thể không để ý tới nhưng Bạch Linh Miểu đã phát giác ra điều kì lạ của Lý Hỏa Vượng.

Nàng lặng lẽ đổi vị trí với Tiểu Mãn sau đó lắc nhẹ tay Lý Hỏa Vượng:

"Lý sư huynh, ngươi không sao chứ?"

Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Triệu Tần:

"Triệu tiêu đầu, chúng ta cứ nói chuyện quốc sự đi. Những vệc này không phải là chuyện mà đám thấp cổ bé họng như chúng ta nên bàn tán đâu."

"Đúng đúng đúng! Việc của các ông lớn thì các người đi mà lao tâm khổ trí. Uống rượu uống rượu! Ta thay Tiện Nội kính Lý lão đệ một ly!"

"Uống rượu, uống rượu!"

Lý Hỏa Vượng cầm cả vò rượu lên đổ thẳng vào miệng mình.

Thực ra Lý Hỏa Vượng không biết uống rượu, rượu trắng thì càng không trụ nổi.

Tối hôm ấy, hắn không biết bản thân đã say từ lúc nào nữa.

Hắn chỉ thấy rằng cảm giác say khướt đó rất thoải mái, không cần lo nghĩ bất cứ điều gì, cũng chẳng cần phiền não vì chuyện gì nữa.

"Lý Hỏa Vượng...Lý Hỏa Vượng!"

Nghe thấy tiến gọi, Lý Hỏa Vượng choàng tỉnh giấc khi đang chìm sâu trong giấc mộng, hắn thấy một đôi mắt tràn đầy thù hận đang nhìn chằm chằm vào mắt mình, đó chính là Khương Tử Anh.

Choàng tỉnh khỏi giấc mộng vừa rồi, hắn giật mình trước hình ảnh thiếu nữ toàn thân nhuốm máu, tay chân đứt rời hiện ra trước mắt mình.

Nhưng Lý Hỏa Vượng đã sớm quen với điều này rồi, hắn nhìn về phía Đan Dương Tử đang lơ lửng trên trền nhà rồi vịn hai tay vào thành giường ngồi dậy.

Hắn mặc trên mình một thân đơn y, ngay khi hắn vừa bước xuống giường liền xây sẩm mặt mày ôm chặt lấy đầu rồi ngồi trở lại giường.

"Quả nhiên vẫn không uống được rượu mà....."

Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng được chiêm nghiệm nỗi thống khổ của cơn say rượu, hoặc cũng có thể là do khả năng cảm ứng đã ưng lên.

"Kẽo…kẹt."

Có người từ ngoài đẩy cửa bước vào. Bạch Linh Miểu hai tay bưng chậu đồng đi từ ngoài vào.

Bắt gặp Lý Hỏa Vượng đang ngồi bên mép giường với hai tay ôm chặt đầu và gương mặt đau khổ, nàng rảo bước thật nhanh ồi đặt chậu đồng lên giá gỗ.

Tiếng nước ào ào vang lên, sau khi vắt kiệt nước từ miếng khăn mặt, nàng bước đến dùng một tay đỡ lấy gáy của Lý Hỏa Vượng, tay còn lại nhẹ nhàng lạ mặt cho hắn.

Đương lúc nàng đang lau cổ cho mình, Lý Hỏa Vượng nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc với mình hỏi:

"Chúng ta đang ở đâu vậy?"

"Vẫn đang ở trong tiêu cục, Triệu tiêu đầu nói với ta rằng, đợi ngươi tình rồi cũng không cần vội vàng rời đi. Hắn đã phái người đi tìm kiếm phổ rồi."

Lý Hỏa Vượng liếc hai thanh kiếm đặt cùng bộ đạo bào màu đỏ cùng mình, hắn gật đầu.

Bạch Linh Miểu dường như có thần giao cách cảm và biết Lý Hỏa Vượng đang nghĩ gì.

Nàng bước đến đặt thanh trường kiếm ấy vào tay Lý Hỏa Vượng.

Lần là đầu tiên Lý Hỏa Vượng nâng thanh kiếm lên quan sát nó kĩ càng kể từ khi hắn có được nó.

Cả thanh kiếm dài ba tấc hai, rộng bằng nửa ngón tay, lưỡi kiếm ánh lên màu hơi tối. Phần chuôi kiếm màu đen được điểm thêm những dải màu tím đậm dài hơn một tấc.

Phần chuôi kiếm còn có hoa văn những loài thú nhe nanh múa vuốt vô cùng dữ tợn, dùng tay mò dần lên phía trên còn có cảm giác như ngón tay bị thứ gì đó cào xước.

Nếu chỉ nhìn sơ qua, thanh gươm này trông vô cùng tầm thường, hoàn toàn không giống với thần binh lợi khí chút nào.

Lý Hỏa Vượng trầm ngâm một hồi, cuối cùng hắn vẫn không rút gươm gươm ra thử.

Chưa nói đến đổng tĩnh khi dùng thanh gươm này, nếu chỉ xét về phần nhìn thôi đã hoàn toàn khác rồi.