Dù nói là vậy, nhưng nếu học lại từ đầu một cách hệ thống tất cả văn tự thì phải cần thời gian khoảng vài năm.
Cho dù bây giờ nhờ người khác dịch từng chữ cùng mình cũng phải tốn đến vài tháng, mà hắn thì không có từng ấy thời gian để làm việc này.
Để tên ngốc duy nhất trong đám biết chữ dạy mình thì chẳng thà đi dạy cho không khí còn hơn. Có hai câu mà lắp ba lắp bắp nói mãi hơn mười phút.
Lý Hỏa Vượng không bỏ cuộc mà mở cuốn dịch văn ra lần nữa.
"Mộc...Khẩu...Nhân..."
Trong bạt ngàn những văn tự trước mặt, hiện giờ hắn chỉ biết một vài những chữ đơn giản ấy thôi.
"Aaaaaaa, đây mới là ý nghĩa thật sự, mau trả lại tất cả những gì lão sư từng dạy cho ta đi."
Lý Hỏa Vượng tự chế giễu nói.
Hắn tưởng rằng sau khi Đan Dương Tử chết đi, tất cả những tri thức bản thân từng mất đi sẽ quay trở lại. Nhưng bây giờ suy xét lại thì không hề có chuyện này.
"Cộc~cộc~"
Cửa phòng làm từ gỗ bỗng nhiên kêu lên tiếng gõ.
"Lý hiền đệ có ở đây không? Ta đã tìm được cuốn kiếm phổ mà ngươi cần rồi đây."
Nghe vậy Lý Hỏa Vượng liền đứng dậy đi đến mở cửa.
Bây giờ Hỏa Áo Chân Kinh phải gác tạm sang một bên. Hắn ở đây lâu như vậy cốt cũng chỉ là vì cuốn kiếm phổ này mà thôi.
Cuốn kiếm pháp trong tay Triệu Tần rất nhanh sau đó đã nằm trong tay Lý Hỏa Vượng.
Mặt trước được viết bốn chữ lớn, song Lý Hỏa Vượng không hiểu.
"Ta thấy thanh kiếm mà Lý hiền đệ dùng là kiếm ba thước, vì vậy ta đã cố tình lựa trúng cuốn Dự Chi Tương Phối của Đoàn thị Kiếm Pháp, hiền đệ sử dụng mới phù hợp."
"Loại hình kiếm pháp này là do kỳ tài Đoàn Tư sáng tạo ra, nó hơi khác so với những loại kiếm pháp khác, nó không có bất kì kĩ thuật mềm dẻo nào mà toàn bộ đều là đại khai đại hợp."
"Kiếm Pháp Đoàn thị?"
Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm nói một mình, tay hắn nhẹ nhàng lật từng trang sách. Khi nhìn thấy hầu hết nội dung bên tròng là hình vẽ, chỉ có tẻ lẻ một vài văn tự ghi chép, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Không sao, chút thông tin này đành nhờ Triệu tiêu đầu chỉ giáo rồi cố gắng học thuộc là được."
Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây liền ngoảnh đầu nhìn Triệu Tần.
"Triệu tiêu đầu, trước đây ta chưa từng học qua kiếm pháp, ngươi có thể chỉ điểm giúp ta xem nên bắt đầu từ đâu không?"
"Hả? Ngươi không dùng kiếm? Cái loại mà đến đệ tử cũng không đánh lại ấy hả?"
Triệu Tần nhìn hai thanh kiếm phía sau lưng Lý Hỏa Vượng, bây giờ hắn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng người làm nghề tiêu sư thì liền có thể định hình được ngay.
Hắn lập tức dùng tay phải đặt lên vai Lý Hỏa Vượng rồi đi ra bên ngoài.
"Không sao không sao, từ cổ đao kiếm bất phân gia, Triệu mỗ bất tài, đành làm sư phụ nhập môn của Lý hiền đệ vài ngày vậy."
Vừa đến tỷ võ trường, Lý Hỏa Vượng thấy Tiểu Mãn đang luyện đao cùng bọn Cẩu Oa, hắn gọi nàng:
"Tiểu Mãn, ngươi cũng mau qua đây!"
Nghe vậy Triệu Tần liền gật gù tán thưởng nói:
"Không tệ, Lý hiền đệ quả thực suy xét chu toàn. Luyện kiếm tốt nhất nên có hai người cùng luyện, nếu không sau này đến người luyện đối thủ cũng không có."
Xuân Tiểu Mãn tay cầm thanh trường kiếm không giấu nổi sự kích động, nàng biết rõ Lý Hỏa Vượng gọi mình đến đề làm gì.
Sau đó cuộc sống luyện kiếm của Lý Hỏa Vượng ở tiêu cục cứ thế mà bắt đầu rồi. Có Triệu Tần kinh nghiệm đầy mình dẫn dắt, một kẻ dùng tâm giao tình, hai người dùng tâm học, Lý Hỏa Vượng và Xuân Tiểu Mãn nhập môn rất nhanh.
“Leng keng!”
Những đốm lửa nho nhỏ nổ tí tách giữa không trung, Lý Hỏa Vượng và Xuân Tiểu Mãn lùi về sau ba bước.
Tay phải Tiểu Mãn nắm chặt kiếm giơ lên, chân phải tiến về phía trước rồi xông lên lần nữa.
Lý Hỏa Vượng nghiêng người né tránh, nhìn thanh kiếm gỗ chém hụt vào khoảng không, hắn lập tức phản thủ thành công ra chiêu Hồi Phong Lạc Nhạn.
Trong nháy mắt, một chuỗi những động tác liên tiếp khiến tiết tấu của Xuân Tiểu Mãn hoàn toàn bị rối loạn. Một bước sai vạn bước sai, chẳng qua bao lâu sau, kiếm của Xuân Tiểu Mãn bị hất bay ra ngoài. Sự thất bại này đã khơi dậy âm thanh hò reo khắp tứ phía xung quanh.
Triệu Tần đáng há hốc miệng kinh ngạc ở bên cạnh đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Lý hiền đệ có tư chất nha! Vỏn vẹn mười lăm ngày mà có thể thể luyện từ ngoại môn không biết gì đến trình độ như thế này, đúng là kỳ tài võ học!"
Đây không phải tâng bốc, là một tổng tiêu đầu, hắn đã từng gặp qua không ít những hạt giống tiềm năng. Nhưng như Lý Hỏa Vượng thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."
"Quá khen rồi, ta vẫn còn kém xa lắm."
Lý Hỏa Vượng khiêm tốn nói.
Chỉ có hắn mới rõ hơn ai hết, vì sao bản thân lại học kiếm pháp nhanh hơn Xuân Tiểu Mãn nhiều như vậy.
Tam Hủy Địa Chú Thị không đơn thuần chỉ làm tăng cảm giác đau đớn mà những loại cảm thụ khác cũng đều được gia tăng theo.