Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 223: Mấy Thứ Cỏn Con




Sau khi biết được những tin tức này, Lý Hỏa Vượng như xâu chuỗi hết những gì đã xảy ra lúc trước lại với nhau, dường như đã hiểu được một chút gì đó.

“Vậy thế giới mà Tam Hủy đang ở là thế giới nào?”

Hắn nhớ tới bối cảnh quỷ dị sau lưng Tam Hủy lúc nó xuất hiện.

“Không biết, ta cũng đâu phải Áo Cảnh giáo.”

“Vù…”

Ba cái đầu kinh khủng của Đan Dương Tử trực tiếp chui ra từ trên bụng sư thái.

“Nàng đang lừa ngươi đó, nàng hoàn toàn chẳng biết gì cả, chỉ khi ngươi thật sự nhìn thấy Tiên giới thì mới hiểu nơi đó xinh đẹp tuyệt diệu cỡ nào thôi!”

“Chỉ cần ngươi nhìn Tiên giới một chút là sẽ cảm thấy thế gian này chả là cái thá gì cả!”

Lý Hỏa Vượng nhìn hắn, khóe miệng run lên, tiếp tục hỏi Tĩnh Tâm sư thái:

“Sư thái, ở mấy giáo phái khác còn cách nói nào khác về cái gọi là ngũ giới Phật môn này không?”

“Đương nhiên là có rồi, có vài người tu tiên nói nơi đó hoàn toàn không có ngũ giới, nó chỉ là một chỗ được gọi là Bồng Lai, cũng có người nói hoàn toàn không hề có nơi như vậy, toàn là bịa ra cả.”

“Dù sao thì không ai thuyết phục được ai, ta cũng lười nghe bọn hắn ồn ào.”

Tĩnh Tâm sư thái nói xong, không nhịn được móc bánh đậu xanh trong thịt mỡ ra, vừa định nhét vào trong miệng thì cố gắng nhìn lại, cất vào lần nữa.

“Thôi được rồi, đi đi, mấy thứ này không phải là đồ phàm giới, ta nói sao thì ngươi cứ nghe vậy gì, dù sao là thật hay giả thì hiện tại cũng không liên quan gì tới ngươi cả.”

“Không còn chuyện gì nữa thì đi mau đi, đã giờ Mùi rồi, ngươi hại ta cảm thấy mất ngủ rồi đây này.”

“Nhớ kỹ là tránh xa Tọa Vong Đạo một chút, nếu thực sự có đυ.ng phải bọn chúng thì phải phá giải, phải làm rõ suy nghĩ của bọn hắn rồi dùng cách ngược lại.”

Sau khi dặn dò nốt câu cuối cùng, cổ Tĩnh Tâm sư thái ngửa ra sau, tiếng ngáy đinh tai nhức óc cất lên.

Sắc mặt Lý Hỏa Vượng đầy phức tạp tiến hành đạo lễ Thanh Phong Quán với Tĩnh Tâm sư thái rồi nữa rồi xách kiếm rời đi.

Chuyến đi này thu hoạch được rất nhiều điều, bây giờ Lý Hỏa Vượng cần phải xử lý cẩn thận mới được.

Dương tiểu hài ngồi chồm hổm trên tảng đá, ngưỡng mộ nhìn Tiểu Mãn đang múa kiếm trong sân.

Một tiếng ầm nhẹ nhàng vang lên, hơn nửa thanh kiếm màu xanh trong tay Tiểu Mãn đã rút ra khỏi vỏ.

Mũi kiếm phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, một loại sương mù mờ ảo áp lực nào đó vô hình khiến Dương tiểu hài lùi về sau.

Múa kiếm du long, ánh sáng bạc lóe lên liên tục, tay áo bay trong gió.

Dương tiểu hài xem không hiểu nhưng hắn lại cảm giác được Tiểu Mãn sư tỷ trước mặt rất lợi hại.

Điều này cũng đương nhiên thôi, mấy ngày qua, chỉ cần rảnh rỗi là đối phương sẽ luyện kiếm, buổi sáng luyện kiếm, buổi tối cũng luyện kiếm, ngay cả lúc ăn cơm cũng ôm kiếm ra phổ.

“Nếu ta cũng lợi hại như thế thì sau này sẽ không ai bắt nạt ta được nữa rồi.”

Trong mắt Dương tiểu hài hiện lên sự ước ao.

“Hừ, thế này đã là gì, đây chỉ là mấy thứ cỏn con thôi, nếu thật sự muốn lợi hại hơn thì ngươi hãy học Lý sư huynh ấy.”

Dương tiểu hài vừa quay lại đã thấy Cẩu Oa đang khoanh tay dựa vào tường.

Trong đầu hắn nhớ tới dáng vẻ khiếp người của Lý sư huynh, lập tức cảm thấy sau gáy lạnh toát.

“Không, không học loại thần thông đó đâu, đau lắm.”

Đúng lúc này, Dương tiểu hài thấy Tiểu Mãn vốn đang múa kiếm đã dừng lại, đi ra bên ngoài.

“Tiểu Mãn sư tỷ, ngươi định đi đâu thế?”

Hắn vội đi theo.

“Đi lên tiêu cục trên trấn xem thử, luyện lâu như thế cũng chỉ là tử luyện, ta muốn tìm người luyện tay một chút.”

“Tiểu Mãn à, luyện tay mà còn phải tìm người ngoài cơ à, ngươi tìm ta này, cần gì phải tốn sức như thế, ta cũng từng luyện kiếm rồi.”

Cẩu Oa vỗ lên thanh đao đang treo bên hông.

“Ngươi như thế mà từng luyện qua hả? Luyện một chiêu vung chém cũng gọi là đã từng luyện à?”

Ở sân sau của quán trọ, Cẩu Oa nghe thấy những lời Tiểu Mãn nói liền thấy có chút không phục.

“Chỉ biết một chiêu thì đã làm sao? Ngươi chưa từng nghe qua nhất nghệ tinh à? Một chiêu cũng có thể giết chết người đấy.”

Tiểu Mãn hừ lạnh một tiếng, tung chưởng bằng chân phải, ngay lập tức rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ. Đối với Cẩu Oa thì đây chính là một chiêu lập tức san bằng.

Cẩu Oa chưa kịp phản ứng gì thì thanh trường kiếm đã dừng ngay trước mũi hắn.

“Cạch” một tiếng, thanh trường kiếm liền nằm trong vỏ. Tiểu Mãn quay lưng bỏ đi, không nói một lời.

Thoáng nhìn đứa trẻ họ Dương đang theo dõi trận chiến bên cạnh, Cẩu Oa cảm thấy mất mặt liền đỏ mặt:

“Nàng ta đánh lén, nếu là đấu thật, nàng ấy chưa chắc đã đấu lại ta đâu.”

Nhìn thấy Tiểu Mãn đã bước ra khỏi sân nhỏ của quán trọ, Dương tiểu hài liên tục gật đầu với Cẩu Oa:

“Đúng đúng đúng, Tào Tháo sư huynh nói đúng.

Cẩu Oa được tâng bốc khiến hắn không thể không mỉm cười, sau đó Dương tiểu hài nhanh chóng kết thúc màn nịnh bợ rồi vội vàng đi theo.

Trên đường đi tìm Tiểu Mãn, hắn thấy đối phương đã đi đến cổng một đại viện có treo cờ phi tiêu.

Hắn bước nhanh mất bước, đi theo đối phương vào trong.