Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 222: Hỉ Thần




Không cần bàn đến việc có bao nhiêu thế lực ngấp nghé mình, tại sao sư thái cứ không chịu nói rõ chuyện này cho mình biết ư?”

“Haizz, ngươi quên ngươi là tâm tố không phân rõ thật giả ư? Ngươi mà bị họ gặp được thì họ sẽ làm gì?”

“Chỉ cần họ biết ngươi là tâm tố thì mọi chuyện không đơn giản thế đâu.”

“Cho dù là thế thì tại sao ta lạ bị một bang người phàm mê bài bạc lừa gạt chứ? Tại sao sư thái lại khẩn trương thế chứ?”

Sư thái nhắm mắt lại, lắc đầu.

“Họ không chỉ là một bang ma bài bạc, ta cũng không biết họ đạt được chút thần thông từ đâu, quỷ dị khó chơi lắm.”

“Trừ cái đó ra thì thứ bọn chúng am hiểu nhất chính là thuật che mắt, bọn chúng rất lợi hại, thậm chí ngay cả ta mà cũng lừa được.”

“Lần trước có một tên Tọa Vong Đạo còn lén vào An Từ An định lừa chúng ta phá giới, cũng may là bị chúng ta phát hiện ra, cuối cùng lạc đường biết quay đầu, quy y cửa Phật.”

“Ngươi nhớ kỹ đấy, người trong Tọa Vong Đạo không sợ chết, tuyệt đối đừng để bọn chúng bám vào, nếu không thì càng bám càng nhiều đấy.”

“Họ dám lừa cả các ngươi luôn à?”

“Ừm, họ đâu chỉ lừa a, thậm chí họ còn muốn lừa thần nữa cơ! Ta nghe nói trăm năm trước có một bang Tọa Vong Đạo dốc lòng suy nghĩ hơn ba mươi năm, lừa được Hỉ Thần thật đấy.”

“Hỉ Thần? Là Hỉ Thần ở từ đường Hồ gia ư?”

Con ngươi của Lý Hỏa Vượng hơi co lại.

“Không phải, đó là Hỉ Thần, còn người ta nói là Hỷ Thần.”

Sư thái dùng ngón tay đen sì phủi lên thịt mỡ trên người mình.

“Hỉ Thần?”

Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nghe thấy từ này.

“Đơn hỉ và song hỉ, hai bên này có mối quan hệ gì không?”

“Nói thế nào nhỉ, nếu như miễn cưỡng phải nói thì Hỉ Thần chính là móng tay của Hỉ Thần đấy.”

“Hít…”

Trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện ra bộ dạng kinh khủng của Hỉ Thần lúc trước, hắn rất khó tưởng tượng được một Hỉ Thần như vậy mà chỉ xứng làm móng tay cho sự tồn tại của một vị thần nào đó.

“Khoan đã sư thái, ngươi chờ chút đã, bây giờ đầu óc ta hơi rối.”

Tin tức đột ngột ùa tới khiến hắn không chuẩn bị kịp.

“Vậy nên Hỉ Thần cũng không phải là một vòng tà ma lớn hơn sao?”

“Sao mà thế được, sao mà Hỉ Thần có thể là tà ma được, đây hoàn toàn là chuyện không thực tế.”

Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi rồi hỏi tiếp.

“Vậy sư thái này, kể cả Hỉ Thần vẫn Hỉ Thần luôn, rốt cuộc bọn hắn là gì thế?”

“Còn là gì được nữa, là thần chứ gì nữa.”

“À...Là thần nào ấy?”

Trên gương mặt mập mạp của sư thái đầy vẻ kinh ngạc.

“Ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết nữa ư? Vậy thì sao mà ngươi sống được tới bây giờ thế? Ta còn tưởng là ngươi biết cơ đấy.”

Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ, tiếp tục giải thích:

“Tại hạ đã từng nói với ngài rồi, ta không phải là người của thế giới này, ta thật sự xuyên tới đây, dù ta không nhớ rõ được mình đã tới đây bằng cách nào.

“Haizz, lại nữa rồi.”

Tĩnh Tâm sư thái tiếc nuối nhìn Lý Hỏa Vượng.

“Sư thái, ta xuyên tới đây thật mà.”

Thấy đối phương không tin, Lý Hỏa Vượng không khỏi cất cao giọng, trong lòng cũng chợt sốt sắng lên.

“Được rồi, được rồi, ta tin mà, chúng ta nói tiếp đi. Ngươi đã từng nghe nói đến ngũ giới Phật môn chưa?”

“Hình như có nghe chút chút, từng nghe phương trượng của chùa Chính Đức nhắc tới một câu, nói là trong năm thế giới khác nhau có năm Phật tổ khác nhau.”

“Thế giới Cư Trung Kim Cương, thế giới Đông Phương Hương Tích, thế giới Nam Phương Hoan Hỉ, thế giới Tây Phương Cực Lạc, thế giới Bắc Phương Liên Hoa.”

Tĩnh Tâm sư thái lặp lại lời nói lúc trước của lão hòa thượng.

“Hỉ Thần và Hỉ Thần chính là Du Thần ở thế giới Nam Phương Hoan Hỉ, đương nhiên ở nơi đó không chỉ có nhiêu đây, có nhiều Phật, Bồ Tát và La Hán hơn.”

Trong đầu Lý Hỏa Vượng hơi loạn, mấy khái niệm này hắn từng nghe một lần rồi.

Hắn biết trên thế giới này tồn tại một ít thứ cổ quái nhưng hắn thật sự không ngờ trên thế giới này lại còn có thêm năm thế giới khác nữa.

Mà trong năm thế giới khác nhau này lại còn tồn tại nhiều thứ càng khủng bố hơn.

“Thế giới Tiên giới mà ngươi nhắc tới lúc trước chính là năm thế giới này ư?”

Hắn theo bản năng hỏi Đan Dương Tử ở vách tường.

“Hừ, ngũ giới Phật môn chó má gì chứ, một đám ngu tin con lừa ngốc thì biết gì chứ!”

Sáu con mắt của Đan Dương Tử tràn đầy khinh thường, đây là lần đầu tiên ảo ảnh Đan Dương Tử có phản ứng.

“Mấy người này hoàn toàn chẳng biết gì cả, trên sách viết gì thì bọn hắn tin nấy, ngay cả Nam Thiên Môn bọn hắn cũng chưa xem mà đòi hiểu cái chó má gì!”

Lý Hỏa Vượng không nhìn Đan Dương Tử chửi rủa, tiếp tục hỏi thăm sư thái:

“Ngươi có thể nói cho ta biết ngũ giới Phật môn ở đây không?”

“Nếu như ta biết thì ta đã thành Phật rồi, còn ngồi đây nữa ư?”

Sư thái hơi nhàm chán móc cứ mũi, móc ra một miếng to rồi trét trên thịt mỡ của mình.

“Thành Phật ư? Sư thái muốn trở thành Phật ư?”

“Ta lười thành Phật, dù con trai của ta đã điên rồi nhưng hắn vẫn còn sống mà, nếu ta thành Phật thật thì phải làm sao đây?”