Nói xong Tĩnh Tâm sư thái di chuyển cơ thể mập mạp kia quay trở vào trong phòng.
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng vội bước tới cản lại, hắn vẫn còn nghi vấn khác nữa.
“Chờ chút đã sư thái, ta vẫn còn một ít việc cần hỏi.”
“Trời, đứa nhỏ này, ngươi đúng là làm phiền người ta thật đấy. Mau nói nhanh đi, ta ăn no xong còn muốn đi ngủ thêm chút nữa đây.”
Tĩnh Tâm sư thái hơi mất kiên nhẫn.
Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ, châm chước vài giây rồi mới nói:
“Sư thái, tại hạ ta vừa vào giang hồ, không biết rõ về những thế lực trên khắp thiên hạ, ngươi có thể nói cho ta biết một chút về những kiêng kị và mức độ của họ không?”
“Cái này thì có gì để nói chứ.”
Sư thái rất mất kiên nhẫn dùng tay gãi gãi bụng mình.
“Ngươi là tâm tố mà, nếu gặp phải người khác phái thì còn ứng phó thế nào nữa, chạy thôi.”
“Chỉ vậy thôi ư?”
Hiển nhiên Lý Hỏa Vượng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Đương nhiên là vậy rồi, chẳng lẽ còn chạy với nói chuyện với bọn họ nữa à? Chẳng phải ngươi đã từng bị thua thiệt ở chùa Chính Đức rồi ư?”
“Ngươi là tâm tố, trong mắt người khác thì ngươi chẳng khác gì nhân sâm tinh màu đỏ cả, cho dù hắn thuộc giáo đồ nào, cho dù hắn là ai thì đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy.”
“Cũng đừng nghĩ tới chuyện gia nhập môn phái khác, chưa từng có môn phái nào nhận tâm tố bối rối làm đệ tử cả, ngay cả An Từ Am cũng vậy. Nếu có người nói thế thì chắc chắc người đó có ý đồ gì đó với ngươi rồi.”
Tĩnh Tâm sư thái buông vài lời cảnh tỉnh cho Lý Hỏa Vượng.
“Trừ ngài ra thì thật sự không còn ai đáng tin nữa ư?”
“Hết rồi, vô duyên vô cớ ai chịu giúp ngươi chứ?”
Ba tầng thịt mỡ trên cằm sư thái cũng lắc lư qua lại lúc nàng lắc đầu.
Dù đã biết trước rồi nhưng sau khi biết được thông tin này từ Tĩnh Tâm sư thái thì Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy cực kỳ uể oải.
E là con đường tiếp theo của mình không ổn rồi đây.
Sau khi Lý Hỏa Vượng tiêu hóa thông tin này một cách tỉ mỉ thì lại hỏi một câu mà mình góp nhặt được dọc đường.
“Sư thái, ngươi có thể nói một chút về phương thức tu luyện của An Từ Am được không? Các ngươi đạt được thần thông bằng cách nào thế?”
Đã nhiều ngày trôi qua, trừ biết được Áo Cảnh giáo là thông qua việc hiến tế Tam Hủy ra thì hắn hoàn toàn không biết vì sao một số ít người lại đạt được thần thông.
“Chậc…”
Sư thái chậc một tiếng:
“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì? Nói co ngươi thì ngươi cũng có tu luyện được đâu, ngươi không thấy trong An Từ Am toàn là ni cô à?”
“Không sao, ta vẫn muốn được giải đáp.”
“Trời ạ, không phải là ta không nói cho ngươi mà là công pháp kia không thể đọc ra được bằng miệng, phải dùng nữ thư mới viết ra được, đã thế ngươi còn là nam…”
Đã nói đến mức này rồi, Lý Hỏa Vượng cũng không muốn làm đối phương khó xử nữa.
“Vậy cảm ơn sư thái đã chỉ điểm, sau này gặp lại.”
Lý Hỏa Vượng hành lễ một lần nữa rồi quay người đi về phía cổng.
Ngay khi hắn cúi đầu, hai tay nâng thanh trường kiếm kia lên một cách chu đáo cẩn thận, tiếng của sư thái chợt cất lên sau lưng.
“Chờ chút nữa đi, lúc nãy bị ngươi ngắt lời nên ta suýt quên mất. Ta vừa mới nghĩ ra, có một đám người mà ngươi thật sự cần lưu ý tới.”
Câu này lập tức khiến Lý Hỏa Vượng vểnh tai lên, vội quay lại nói.
“Xin lắng tai nghe.”
“Nhớ cho kỹ đó, đám người đó gọi là Tọa Vong Đạo.”
“Tọa Vong Đạo?”
Lý Hỏa Vượng vô thức nhíu mày lại, hắn luôn cảm thấy hình như đã từng nghe ba chữ này ở đâu đó rồi thì phải.
Nhưng mà khi hắn cẩn thận nhớ kỹ lại thì phát hiện ra mình không có bất kỳ ký ức gì liên quan tới Tọa Vong Đạo cả.
“Trời, ta đang nói chuyện với ngươi mà, sao ngươi lại thất thần thế? Nếu ngươi không muốn nghe thì ta không nói nữa nhé.”
“Sư thái, xin sư thái hãy giải đáp, tại sao phải chú ý đặc biệt tới họ? Chẳng lẽ tâm tố không địch lại đám Tọa Vong Đạo này ư?”
“Không phải.”
“Hành động của mấy người khá dù là giết ngươi hay giành ngươi thì đều có nguyên nhân cả, nhưng Tọa Vong Đạo hoàn toàn không phải như thế.”
“Đám Tọa Vong Đạo là một bang thích đánh bạc lừa đảo.”
“Hửm?”
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng hơi lờ mờ.
“Tọa Vong Đạo không phải là thổ phỉ chiếm nũi làm vua, cũng không phải là một tông môn tu luyện nào đó. Không ai biết đám bọn chúng được gọi là gì, điều duy nhất chắc chắn đó là bọn chúng thích đùa giỡn, vì đùa giỡn không cần kiêng kị gì cả.”
“Đám lừa đảo này trừ thích đánh bạc thì còn thích nhất là trêu người ta nữa.”
“Lấy một ví dụ nhé, họ đã từng giả vờ làm thái giám của Hoàng đế, lừa nam nhân trong cả tòa thành đi thiến mình, họ làm vậy là vì cảm thấy nhàm chán nên muốn vui vẻ một chút.”
Sau khi sư thái nói xong, Lý Hỏa Vượng vẫn chưa hiểu được đối phương đang biểu đạt điều gì.
Giọng của hắn có chút chần chừ:
“Một bang cờ bạc thích lừa người ư? Nhưng mà… Điều này thì có liên quan gì tới ta ư?”