Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 220: Binh Khí




Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua Đan Dương Tử đang đứng cách đó không xa, phụ họa gật đầu:

“Đúng thế, chuyện này vẫn phải đa tạ sự giúp đỡ của sư thái.”

“Nếu đa tạ thì sao ngươi không mua nhiều chút? Mua có hơn ba cân điểm tâm để ta nhét kẽ răng à?”

Tĩnh Tâm sư thái nói xong lại cầm chỗ bánh ngọt còn lại, tham lam hít hà, sau đó nhét vào trong nếp nhăn thịt mỡ của mình.

“Được rồi, lần sau bái phỏng ta nhất định sẽ mang đến.”

“Này là ngươi nói đấy nhé, ta sẽ nhớ kỹ, ta ghét nhất mấy người nói chuyện không giữ lời hứa, nhất là về mặt ăn uống đấy.”

Cuộc trò chuyện giữa hai người rõ ràng rất khác lúc trước, đã thân thiết hơn nhiều rồi.

“À đúng rồi sư thái, lúc trước ngươi bảo Bạch sư muội gửi lời, bảo ta về đây một chuyến là có chuyện gì cần dặn dò hả?”

Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, lập tức khiến Tĩnh Tâm sư thái bắt đầu rơi vào trầm tư.

Nàng ta suy tư một hồi rồi mới lên tiếng:

“Tiếp theo ngươi sẽ đi đâu?”

“Đưa những sư huynh sư muội khác về nhà.”

“Vậy đưa về nhà xong rồi thì sao?”

“Đi tìm cách giải quyết tâm tố.”

Lúc nói đến chuyện này, giọng điệu của Lý Hỏa Vượng cực kỳ bình tĩnh nhưng cũng cực kỳ kiên quyết.

Tĩnh Tâm sư thái không hề bất ngờ trước câu trả lời của Lý Hỏa Vượng:

“Đứa trẻ ngươi bướng bỉnh thật đấy, tìm đi, cố gắng đυ.ng phải tường nam là quay đầu được rồi.”

“Đυ.ng phải tường nam gì đó thì để nói sau đi, nếu như lúc nào ta cũng bị kẹp giữa hiện thực và hư ảo thì như thế chẳng thà chết còn tốt hơn.”

“Ừm, nói hay lắm, nói hay lắm…”

Thấy phản ứng của đối phương, trái tim Lý Hỏa Vượng khẽ đập mạnh:

“Sư thái có gì muốn chỉ điểm về chuyện thoát khỏi tâm tố này hả?”

“Ta thì chỉ điểm gì được chứ? Nếu ta có thể chỉ điểm thì con trai ta đã không bị điên rồi, ngươi muốn tìm thì cứ tìm tiếp đi, ta không cản ngươi đâu. Thế này đi, ta bán cho ngươi một món binh khí, dọc đường dùng để tự vệ.”

“Binh khí ư?”

Lý Hỏa Vượng nhìn sang góc tường đen nhánh theo ngón tay Tĩnh Tâm sư thái chỉ, có một thanh trường kiếm dựng trong góc xó dơ bẩn không chịu nổi.

Lý Hỏa Vượng bước tới, giơ tay ra nắm rồi cẩn thận cầm lên, thanh kiếm này rất mạnh.

Lý Hỏa Vượng cầm thanh kiếm này đi tới trước mặt Tĩnh Tâm sư thái, nắm chặt chuôi kiếm khẽ kéo ra, chẳng mấy chốc sát khí nồng đậm đến mức cực hạn đã tràn ngập khắp căn phòng.

Một làn hơi nóng này đó liên tục dâng trào trong đầu Lý Hỏa Vượng khiến hai mắt hắn đỏ ngầu, cơ thể không thể chịu đựng được mà run rẩy, Lý Hỏa Vượng cảm giác có thứ gì đó từ trong chuôi kiếm vừa truyền vào cơ thể mình.

Lý Hỏa Vượng dùng hết sức lực toàn thân khép thanh trường kiếm lại lần nữa, mọi thứ chậm rãi quay về như cũ, trái tim hắn vẫn còn sợ hãi, thở hổn hển.

“Đồ vật nhà binh, có chút sát khí cũng thường thôi. Người bình thường mà dùng thì dễ phản chủ, nhưng ngươi là tâm tố nên không sao đâu, chút sát khí nho nhỏ đó hoàn toàn không thể làm tan sự bối rối của ngươi được.”

“Kiếm này có thể giết người cũng có thể trảm ma, dọc đường có thể dùng để phòng thân luôn, sau này đừng có dùng “Đại Thiên Lục” nữa, trông thương lắm.”

Lý Hỏa Vượng rung động nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, dù hắn hoàn toàn không biết gì về phương diện này nhưng mà khi nãy vừa vung kiếm một chút, hắn cũng đã biết thanh kiếm này không tầm thường rồi, đây tuyệt đối là một món đồ tốt.

“Sư thái, vừa rồi ngài nói là muốn bán chuôi kiếm này cho ta hả? Nhưng mà bây giờ ta không có nhiều tiền vậy đâu.”

“Không có thì có thể ghi giấy nợ mà, ba vạn lượng vàng đủ không? Tính cả tiền lời, lỡ như mà, ta nói là lỡ như thôi nhé, nếu ngươi tìm được cách thoát khỏi tâm tố thì ngươi phải nói cho ta biết đấy.”

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng cực kỳ phức tạp nhìn sư thái trước mặt mình, hắn nghe hiểu, những lời trước đó hoàn toàn chỉ là nói chơi, thứ nàng thật sự muốn chính là câu sau cùng.

Lý Hỏa Vượng nhìn sư thái đối diện, một tay cầm kiếm, vẻ mặt cực kỳ thận trọng hành lễ với nàng.

“Đa tạ sư thái đã ban kiếm, chỉ cần ta còn sống thì sau này chắc chắn sẽ báo đáp hậu hĩnh!”

Lý Hỏa Vượng cũng không giỏi ăn nói, nếu mà để so sánh thì hắn chú trọng về hành động hơn.

Ai tốt với mình thì mình tốt lại, còn ai xấu với mình thì xấu lại, trong lòng hắn rất rõ điều này.

“Ai nói là ban cho ngươi chứ? Đây là bán mà, đừng có hòng quỵt nợ, ba vạn lượng kèm tiền lãi, không được thiếu một đồng nào đâu đấy, mấy cái này ngươi vẫn phải trả.”

“Ta biết trong thời gian ngắn ngươi không trả được nhiều tiền như thế, thôi thì cứ thế này đi, sau này mỗi lần ngươi có tiền trong tay thì gửi cho dịch trạm để đưa tới đây, ngàn lượng vàng không chê nhiều, nửa xâu tiền ta cũng không chê ít.”

“Được rồi được rồi, chuyện cũng nói xong xuôi rồi, ngươi đi đi, ta không giữ ngươi lại ăn cơm nữa. Ta đoán là ngươi cũng không quen ăn đồ trong am, nhớ lần sau có đến thì đem nhiều điểm tâm chút nhé.”