“Ta biết chuyện này như thế nào, lúc đầu chỉ có thêm vài tên ăn mày ở đầu đường, trông như không có gì nhưng chưa được bao lâu đã muốn bán nam bán nữ rồi, thế đạo bây giờ loạn cả rồi.”
“Hiện tại chúng ta đang chạy nạn, đó chính là một miếng bánh thơm ngon mà ai cũng có thể gặm một miếng, đi theo tiểu đạo gia thì ít nhất lúc gặp phải bọn cướp đường cũng sẽ không dính gì tới mình.”
“Cha ngươi sống mấy chục năm rồi, ánh mắt nhìn người cực kỳ chuẩn xác, tiểu đạo gia không phải kẻ ác như vậy đâu. Dù hắn thần thông lợi hại, nhưng tính tình không như thế, không làm ra được chuyện đau lòng mất mát gì đâu.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, cứ thế đi, ta thấy vừa nãy vợ ngươi chưa ăn gì, như thế cũng không giống nàng cho lắm. Gần đây lúc nào cũng mắc ói, dẫn nàng đi khám thầy lang đi, xem có phải mang bầu rồi không.”
…
“Phù...phù…”
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, chật vật leo lên núi, túi giấy dầu trong tay cũng liên tục lắc lư theo lúc hắn leo lên.
Nói thật thì con đường lên núi Hằng Hoa Sơn này khó đi quá, đến cả cầu thang lên xuống cũng chả có, đi mấy lần rồi mà vẫn không chịu được.
Quần áo đã thấm đẫm mồ hôi, ma sát khiến làn da non nớt của Lý Hỏa Vượng bị rát.
“Gâu gâu gâu!”
Màn Thầu vừa mới chạy đến cổng An Từ Am đã quay lại lắc đuôi với chủ nhân của mình.
Lúc hắn lê bước chân nặng nề bước vào cổng, Lý Hỏa Vượng phát hiện ra Màn Thầu đã ngồi chờ mình sẵn ở đó, thể lực của chó tốt hơn người rất nhiều.
“Đi theo gì mà đi theo, xuống dưới đi!”
Hiển nhiên là Màn Thầu không thể hiểu được những gì Lý Hỏa Vượng nói, nó lắc đầu vẫy đuôi đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng, thân mật dùng lưỡi liếʍ láp ngón tay Lý Hỏa Vượng liên tục.
Sau khi vịn vào câu đối nữ thư để nghỉ tạm, Lý Hỏa Vượng hít thở đều đặn rồi che mũi đi về phía chùa miếu phía xa.
Trong An Từ Am vẫn như cũ, dơ bẩn, hôi thối, cũ nát.
Nhưng mà những đồ ăn thức uống hư thối chất đống như đầm lầy lúc trước đã không còn dư lại nhiều, cũng không biết là bọn họ đã ăn hết hay là đã nát hết rồi nữa.
“Ngươi dắt chó lên làm gì? Phân trong am đều dùng cho heo ăn cả, không phải cho chó nhà ngươi ăn đâu.”
Ni cô Diệu Ngọc vừa chạm mặt đã nói với Lý Hỏa Vượng như vậy, trong giọng nói đầy vẻ đề phòng.
“Sư tỷ, Tĩnh Tâm sư thái có ở đây không?”
Lý Hỏa Vượng dùng tay sờ lên đầu Màn Thầu.
Diệu m vừa định lên tiếng, trên mặt đã hiện lên vẻ tham lam:
“Ngươi cho ta một phần đồ ăn trong tay ngươi đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Vậy e là không được rồi, thứ này là quà.”
Lý Hỏa Vượng nở nụ cười nhạt chắp tay với nàng, quay người đi về phía nơi ở của Tĩnh Tâm sư thái.
Sau khi ngoặt bảy lần, rẽ tám lần trong cái miếu thờ cũ nát, Lý Hỏa Vượng đã đứng trước đích đến của mình.
Vách tường vốn đã bị phá hủy đã được xây lại lần nữa, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Tĩnh Tâm sư thái trong phòng.
So với lúc trước thì nàng lại khôi phục về mức độ bình thường, thịt mỡ lại cơ da thịt trên người nàng lên, nếp nhăn cũng bắt đầu bò ra đầy trán của nàng.
Điều duy nhất không thay đổi chính là hai hốc mắt đen như mực của nàng, và cả cái miệng bị hõm vào trong bị không có răng nữa.
“Ồ bánh đậu xanh à? Mua ở Phúc Thọ Trai dưới núi đấy hả? Đậu xanh nhà bọn hắn tuyệt lắm, còn cả bánh chín và bánh đậu, bánh Trung thu nữa.”
Thấy Tĩnh Tâm lên cả người đầy thịt mỡ, dùng hai tay đen sì chống xuống bò về phía mình, Lý Hỏa Vượng vội đưa đồ ăn trong tay qua cho nàng.
Tĩnh Tâm sư thái không có răng, vừa cầm túi điểm tâm này lên, không thèm mở cả giấy dầu màu nâu mà đã đặt lên miệng, bắt đầu nhai nhai cắn cắn bằng rãnh răng màu đỏ.
Lý Hỏa Vượng vừa thò bàn tay vào miệng Tĩnh Tâm sư thái mở giấy dầu giúp nàng, vừa nói:
“Sư thái, đa tạ sự chỉ điểm của sư thái lúc trước, nếu không nhờ có ngươi giúp đỡ thì e là ta đã chết từ lâu rồi.”
Giờ phút này Tĩnh Tâm sư thái hoàn toàn không hề tập trung, toàn bộ sự chú ý của nàng đều tập trung trên điểm tâm kia, ăn cả một họng.
Lý Hỏa Vượng cũng không gấp gáp, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn Tĩnh Tâm sư thái ăn điểm tâm.
Một túi bánh đậu xanh này hơn ba cân, người bình thường có thể ăn rất lâu nhưng mà đối với sư thái thì không có chút khiêu chiến nào.
Ngay khi ăn chỉ còn lại mấy miếng, Tĩnh Tâm sư thái mới cố gắng dừng lại, dùng giấy dầu gói bánh đậu xanh lại rồi đặt sang bên cạnh.
“Sư phụ của ngươi biến mất rồi hả? Ta nhìn thử xem nào.”
Tĩnh Tâm sư thái duỗi hai bàn tay có đầy vệt bẩn màu đen trong khe móng tay về phía Lý Hỏa Vượng.
Sau khi tìm kiếm tỉ mỉ ở phần bụng của Lý Hỏa Vượng xong mới chậm rãi thu tay về.
“Ừm, không tồi, đúng là sư phụ của ngươi không còn ở đây nữa rồi, những tên trong Áo Cảnh giáo vẫn còn dùng được.”