Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 218: Bữa Ăn




Lý Hỏa Vượng quay lại tiếp tục bước đi.

Còn chưa đi được mấy bước, Lý Hỏa Vượng đã tới khách sạn lúc trước từng ở. Hắn bước qua cánh cửa, nói với tiểu nhị bước ra chào đón:

“Chúng ta vừa muốn ở trọ vừa muốn nghỉ chân, nói đầu bếp nấu chút món ngon lên đi, nhưng không được có thịt heo.”

“À vâng vâng, mời khách quan vào trong.”

“Lý sư huynh, dù chúng ta giàu có nhưng dù sao cũng chỉ có vào chứ không có ra, nếu không thì sẽ hơi dư một chút đó.”

Hiển nhiên Bạch Linh Miểu có chút phê bình thói xa xỉ của Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng ngồi trên bàn vuông, nhận trà tiểu nhị bưng lên uống một hớp rồi nói:

“Không sao đâu, ăn mừng đi, đâu phải hôm nào cũng được ăn như thế.”

“Ngươi còn mặt mũi ăn cơ à! Tên súc sinh không bằng đồ vật này, ngươi có nghĩ những lúc ngươi đang hưởng thụ thức ăn ngon thế này thì mấy người kia đã bị ngươi hại chết rồi không, sao ngươi chưa chịu chết đi chứ!”

Đối mặt với việc Khương Anh Tử đột ngột chửi rủa, mặt Lý Hỏa Vượng vẫn không thay đổi, tiếp tục nói với mấy người khác:

“Lát ăn cơm xong các ngươi chờ ở đây đi, An Từ Am cũng bẩn, ta đi nhanh rồi về.”

Lúc vừa bắt đầu, đột nhiên bên cạnh có thêm hai người khiến hắn vẫn khó mà chấp nhận được.

Nhưng qua những ngày sớm chiều ở chung, Lý Hỏa Vượng đã có thê thích ứng hoàn toàn với một linh hồn đã chết suốt ngày la hét bên tai mình.

Việc mà Khương Anh Tử làm chỉ có thể là chửi mắng liên tục, cũng không thể làm ảnh hưởng đến Lý Hỏa Vượng nhiều.

So với Khương Anh Tử thì Đan Dương Tử vẫn đang đứng phía xa âm trầm nhìn chằm chằm vào mình.

Qua một bài thử nghiệm đơn giản, Lý Hỏa Vượng phát hiện ra ai người này thật sự chỉ là ảo ảnh, hoàn toàn không thể làm ảnh hưởng đến mình được.

Hắn cũng không biết tình huống này có thể duy trì được bao lâu, có khi nào tương lai sẽ xuất hiện cái gì đó khác người hay không nhưng so với việc bị Đan Dương Tử thay thế thì tình huống hiện tại cũng không có tiếp thu cho lắm.

“Haha, đồ ăn tới rồi, Thanh Long xuất hải, Nhị long hí châu, Tam dương khai thái, Phúc Lộc Đông Hải! Mời các vị khách quan chậm rãi dùng món, những món khác sẽ lên ngay đây!”

Lữ tú tài liên tục nuốt nước miếng, vừa định động đũa đã bị Lữ trạng nguyên dùng tẩu thuốc gõ xuống. Hắn mỉm cười nịnh nọt với Lý Hỏa Vượng.

“Tiểu đạo gia, ngài động đũa trước đi, dọc đường vất vả rồi, cả bàn đồ ăn này coi nhưng chúng ta mời ngài nhé.”

Lý Hỏa Vượng hơi kinh ngạc nhìn hắn, lười phí thời gian với chút việc vặt này, cầm đũa bắt đầu ăn.

Không biết vì sao Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy gánh hát Lữ gia càng dè dặt trước mặt mình hơn.

Mấy năm qua đi ngoài đường, khẩu vị của mọi người cũng không nhỏ, cộng thêm hai Đại Vị Vương như Bạch Linh Miểu và Cao Chí Kiên nữa nên cả bàn đồ ăn kèm hai thùng cơm chẳng mấy chốc đã ăn sạch.

Sau khi cơm nước no nê, Lý Hỏa Vượng lại bưng chung trà lên uống một hớp rồi đứng dậy, cầm những món đồ của mình ra ngoài khách sạn.

“Ta đi đây, chắc là có thể xuống trước khi trời tối đó.”

Lý Hỏa Vượng vừa mới đi, Lữ cử nhân đã để bát đũa sạch trong tay xuống, đi tới trước mặt Lữ trạng nguyên khẽ ho một tiếng:

“Cha, ngươi đến đây chút đi.”

Lúc bọn hắn đi tới chuồng ngựa trống phía sau khách sạn, sắc mặt Lữ cử nhân căng thẳng dựa vào con ngựa đen đang ăn đậu, đè giọng thấp xuống hỏi thăm:

“Cha, sao chúng ta không đi vậy, ngươi thật sự định đi theo tiếp à? Ngươi đã quên hắn…”

Nói đến đây, hắn nhìn xung quanh một lượt, sau khi không phát hiện ra ai thì mới tiếp tục nói nhỏ:

“Ngài đã quên đêm hôm đó bọn hắn đã nói gì rồi ư? Đây không phải là cao nhân, mà là yêu nhân đó! Đạo bào kia hoàn toàn bị nhuộm đỏ bằng máu người, ngài thật sự không sợ ngày nào đó hắn sẽ ăn cả chúng ta luôn ư?”

Mặt Lữ trạng nguyên đầy nếp nhăn, hắn rút tẩu thuốc cắm sau gáy ra nhóm lửa, hút một hơi ngon lành:

“Có lẽ...Tiểu đạo gia có nỗi khổ tâm gì đó thì sao?”

“Người có thể làm chuyện như vậy thì có nỗi khổ tâm gì chứ? Ái chà chà, cha của ta ơi, ngươi lẩm cẩm rồi đúng không?”

“Ha, ngươi muốn ăn đòn đấy à? Nói ai già cả lẩm cẩm đấy hả!”

Đối mặt với tẩu thuốc mà Lữ trạng nguyên giơ lên, Lữ cử nhân luôn thật thà hiếm khi không né tránh mà kiên cường trừng mắt với phụ thân.

“Chúng ta thì thôi, còn Tú thì sao? Tôn nữ Tú nhi của ngài phải làm sao đây? Trong sách cũng đã nói rõ rồi đó, yêu nhân thích ăn bé trai bé gái nhất, ngài nhẫn tâm đặt Tú nhi vào nguy hiểm ư?”

Nghe nói vậy, hiếm khi Lữ trạng nguyên không phản bác lại mà lại hít sâu một hơi, thuốc lá sợi được nhen lửa trong cái tẩu thuốc bỗng lóe lên.

“Con đó, đương nhiên ta hiểu ngươi nói gì rồi nhưng dọc đường đi ngươi đã thấy chuyện gì bất thường chưa?”