Cẩu Oa nhận ra mình lỡ lời, vội vàng lên tiếng phụ họa cho Lý Hỏa Vượng.
Nhưng mà điều này cũng chẳng trấn an được Lữ trạng nguyên mấy, rõ ràng nụ cười trên mặt hắn đờ ra, con trai nhỏ bên cạnh hắn càng không chịu nổi, bắt đầu lạnh người.
“Thôi được rồi, đừng diễn nữa, có vài chuyện đã làm là làm rồi, không cần phải che giấu gì cả.”
Lý Hỏa Vượng phá tan bầu không khí giả vờ giữa những người khác.
“Lữ chủ gánh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, đúng là trong quá khứ tại hạ đã gây ra không ít những chuyện khốn nạn, ta không muốn giải thích thêm gì cả, chỉ có thể nói đó cũng không phải là điều mà ta mong muốn.”
“Nếu Lữ chủ gánh thấy sợ làm người trong nhà bị thương thì chúng ta có lúc gặp nhau cũng sẽ có lúc chia tay, nếu cảm thấy không sao thì các ngươi muốn theo bao lâu cũng được. Là bằng hữu với nhau, đương nhiên Lý mỗ sẽ bảo vệ sự an toàn của mọi người.”
“Ôi trời ôi trời, tiểu đạo gia làm gì thế. Lão hán là kẻ nịnh nọt người khác mà, ta yên tâm về nhân phẩm của tiểu đạo gia, chắc chắn là có nỗi khổ tâm gì đó rồi.”
Lữ trạng nguyên nở nụ cười, vội bưng một bát canh nóng tới.
“Lão hán lấy trà thay rượu, bồi tội cho tiểu đạo gia, ai bảo bọn ta muốn đi chứ? Ai mà đi thì người đó là con của con rùa!”
Lý Hỏa Vượng bưng bát lên, đặt lên miệng uống một hớp trước mặt Lữ trạng nguyên.
Thật ra hắn có đi hay không thì đối với Lý Hỏa Vượng cũng chỉ là việc nhỏ, hiện tại phải suy xét xem tiếp theo mình phải làm gì.
Sau khi Lý Hỏa Vượng suy xét lần nữa, hắn lên tiếng nói với mọi người ở đây:
“Chúng ta bị mấy chuyện này làm chậm trễ lâu quá rồi, cũng may là vấn đề đã được giải quyết hết, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường, rời khỏi Tứ Tề thôi.”
Chỉ cần đưa những người này về nhà an toàn là gánh nặng trên người mình cũng nhẹ đi rất nhiều, sau này làm gì cũng thuận tiện hơn.
“Lý sư huynh, chúng ta vẫn chưa thể đi được. Sư thái nói nếu như chúng ta tìm được ngươi thì nhớ bảo ngươi trở về báo bình an nữa.”
Bạch Linh Miểu truyền đạt tin tức ngoài ý muốn này cho Lý Hỏa Vượng.
“Chỉ báo bình an thôi thì không cần đi một chuyến vậy đâu, viết một bức thư rồi tìm dịch trạm gửi qua đó là được rồi.”
Nếu đã giải quyết xong vấn đề thì thật sự không cần phải quay về một chuyến nữa, tuy là An Từ Am không xa nhưng nó cũng không gần.
“Không phải, sư thái nói muốn ngươi quay về đó một chuyến, hình như có chuyện gì cần dặn dò thẳng mặt thì phải.”
“Dặn dò thẳng mặt ư?”
Lý Hỏa Vượng nhíu mày suy tư.
“Nghe không giống như chỉ đơn giản là báo bình an, sư thái có chuyện gì thế nhỉ?”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng nhét cái bát trong tay vào tay Bạch Linh Miểu.
“Được, vậy chúng ta lại về Hằng Hoa Sơn một chuyến đi, đúng lúc có thể nhân cơ hội này sơ lược được một ít tình hình của thiên hạ này.”
Tới địa phương rách nát này rồi luôn bị đuổi theo, hắn vẫn chưa có thời gian sơ lược xem rốt chuyện cái chuyện chết tiệt này là thế nào.
Có bao nhiêu bè cánh, phạm vi thế lực của họ lớn cỡ nào, tiếp xúc với họ thì có kiêng kị gì không.
Nếu sau này phải đi xuống dưới thì nhất định phải tìm hiểu mấy chuyện này kỹ hơn mới được.
…
Trên tiểu trấn dưới Hằng Hoa Sơn, Lý Hỏa Vượng dẫn cả đoàn người bước về phía trước, dường như đây là lần đầu tiên Màn Thầu gặp nhiều người như vậy nên dính Lý Hỏa Vượng rất chặt.
Trên đường đi mệt mỏi, tất cả đều mệt, cần phải nghỉ ngơi một phen mới được.
Dù An Từ Am đang ở ngay trước mắt nhưng bây giờ Lý Hỏa Vượng đã không còn vội vã như lúc trước nữa.
Cảm giác áp bức khi bất cứ khi nào cũng có thể bị Đan Dương Tử thay thế lúc trước đã biến mất, cuối cùng bây giờ hắn cũng có thể từ tốn lại rồi.
Lý Hỏa Vượng dùng đôi mắt mỏi mệt nhìn xung quanh.
Tiểu trấn dưới chân núi vẫn như trước kia, có lẽ đây là nơi giao thông quan trọng, dù không phải đi chợ ngày nhưng người đến người đi trên đường cực kỳ náo nhiệt.
Nếu muốn nói điều khác biệt duy nhất thì chính là đám ăn mày ngồi cạnh góc tường ngày càng nhiều hơn.
Đám ăn mày quần áo tả tới nhìn thấy đoàn người Lý Hỏa Vượng, nhất là sau khi nhìn thấy ba chiếc xe ngựa kia thì vội giơ tay cái bát trong tay với Lý Hỏa Vượng, trong miệng bắt đầu hát bài vè quen thuộc.
“Nhìn đi, nhìn đi, ở đây có người nghèo xin cơm này, đại gia lương thiện thương cho kẻ nghèo hèn như ta, cho ta một cái màn thầu, cho ta một miếng canh, đời này sống lâu khỏe mạnh…”
Keng một tiếng, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, đám ăn mày lập tức tản đi như chim thú.
“Tam điều!”
Một tiếng “bộp” giòn giã vang lên khiến Lý Hỏa Vượng nhìn sang bên kia theo bản năng.
“Bộp! Sáu vạn…”
“Ái chà, tay gì thế này, lại cứu bính rồi!”
“Ai cha, yêu kê! Ha ha, tự tìm một kiểu đi, ha ha ha, đưa tiền đưa tiền.”
Bên trong quán tước náo nhiệt cực kỳ tưng bừng, gần như không có một ghế nào trống, tiếng va chạm của xúc xắc và mạt chược liên tục vang lên, ai nấy đều đang tập trung tìm thú vui trong đó.
“Ồ, hóa ra là chơi mạt chược.”