Ngay sau đó, ông ấy quay đầu lại, chắp tay với đám người Bạch Linh Miểu:
"Các vị à, các ngươi cũng là sư huynh sư muội của tiểu đạo gia, các ngươi có thể đối phó với tình huống như này nhỉ?”
Nói xong, tiếng động đó vẫn đang tới gần, càng ngày càng gần giống như chỉ cách bọn họ một bụi cây.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng hơn, mọi người đều cầm vũ khí của mình lên.
Đột nhiên bụi cây chuyển động, một người phụ nữ mặc quần áo sặc sỡ, trùm khăn voan màu đỏ bước ra.
"Ôi má ơi!! Có ma nữ!!"
Lữ Tú Tài bị dọa sợ chui dưới gầm xe ngựa.
"Sao vậy? Là thứ gì vậy?"
Bạch Linh Miểu cẩn thận hỏi Nhị Thần.
Nhị Thần không nói gì, chỉ giơ cánh tay phải có móng tay dài màu đen liên tục vẫy vẫy, để Bạch Linh Miểu tiến lại gần một chút.
…
“Cái gì vậy?”
Bạch Linh Miểu vừa định đi thẳng qua phía Nhị Thần thì bị Tiểu Mãn kéo lại.
“Cẩn thận, đừng qua đó.”
Bạch Linh Miểu nhìn thoáng qua Nhị Thần ở bìa rừng.
“Không sao đâu, sẽ không có gì nguy hiểm đâu mà.”
Thấy Bạch Linh Miểu vẫn qua đó, mấy người khác cũng không yên tâm, sôi nổi giơ đuốc đi theo.
Lúc họ đi tới bên cạnh Nhị Thần, cuối cùng mới biết những âm thanh đó từ đâu ra.
Nhờ vào ánh lửa của bó đuốc, họ nhìn thấy tên điên đang khua chân múa tay trong rừng kia.
“Mẹ, ta biết ăn mà, không cần ngươi đút đâu, trên tay cũng đã truyền nước biển rồi nên không sao đâu.”
Lý Hỏa Vượng cả người đầy bụi đất ngồi trên đống lá khô trải trên mặt đất, mỉm cười với một cái mạng nhện trên cây.
Trong tay đang cầm một viên đá vừa dài vừa mảnh gặm liên tục phát ra tiếng rốp rốp, gặm đến nỗi cả miệng đầy máu cũng chưa chịu dừng.
“Mẹ, ta nuốt rồi, ta nuốt thật rồi, ta không phải là con nít nữa, không cần sợ ta kén ăn nữa, ha ha.”
“U…u…”
Màn thầu vây quanh Lý Hỏa Vượng, liên tục ngoắc đuôi, tiếng u u vừa rồi cũng do nó phát ra.
“Lý sư huynh!”
Thấy bộ dạng thê thảm của đối phương, Bạch Linh Miểu rơi lệ, không nhịn được la lên.
Nàng không kiềm lòng được bước tới vài bước rồi lại ép bản thân dừng bước lại.
“Mau, mau lấy dây thừng trói Lý sư huynh lại đi, một lát nữa thôi là hắn sẽ ổn mà.”
Không biết qua bao lâu, khi Lý Hỏa Vượng mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt vào một gương mặt quen thuộc đang khóc lóc như mưa.
Hắn nở một nụ cười cực kỳ mỏi mệt:
“Các ngươi tới rồi à? Sao tìm được ta hay thế?”
Bạch Linh Miểu nghẹn ngào, hai tay ôm chặt đầu của Lý Hỏa Vượng vào trong ngực mình.
Nàng không nói gì cả nhưng tình cảm sâu sắc đã xuyên qua cơ thể, được truyền đi lúc hai cơ thể kề nhau.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng thấy ấm áp, cảm xúc xa lạ hiện lên trong lòng Lý Hỏa Vượng.
“Đây là...vui vẻ ư? Đã rất lâu rồi ta không cảm nhận được nó…”
Hắn giơ tay lên vỗ trên lưng đối phương, Lý Hỏa Vượng suy tư một lát rồi mới nói qua loa:
“Ta...Ta biết được một ít chuyện, cũng giải quyết một ít phiền toái, sao các ngươi lại đến đây thế?”
Lý Hỏa Vượng không muốn để mấy người khác biết mình đã trải qua những gì, cũng không muốn họ biết mình đã từng làm gì trong quá khứ.
Sau khi trò chuyện nhiệt tình một phen, mọi người dần yên tĩnh lại.
Bên cạnh đống lửa trên con đường nhỏ trong khu rừng tối tăm, Lý Hỏa Vượng bưng một bát canh nóng, nhẹ nhàng uống một hớp, trừ ấm dạ dày ra thì cũng làm sạch được mùi máu tươi trong miệng.
Thịt trong miệng hắn đã bị mài hư, nhưng mà Lý Hỏa Vượng biết chẳng mấy chốc vết thương này sẽ lành lại rồi.
Lý Hỏa Vượng khẽ nhéo nhéo tay phải trơn mịn của Bạch Linh Miểu, lên tiếng an ủi nàng.
“Không sao đâu, mọi chuyện phiền toái đều đã kết thúc rồi, chúng ta có thể tiếp tục lên đường về nhà rồi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn tất cả mọi người đang vây quanh trước mặt mình, thấy được sự quan tâm trong mắt họ, Lý Hỏa Vượng biết trên thế gian này vẫn còn có những người không có quan hệ với mình nhưng vẫn lo lắng cho mình.
Hắn chắp tay với mấy người kia.
“Các vị vất vả rồi, Lý mỗ ta cảm ơn các vị.”
Hắn cũng không nói là cảm ơn vì điều gì, có một số việc chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được rồi, không cần thiết phải nói ra hết.
Lúc này Lữ trạng nguyên đang ngồi bên phải nói chuyện với Đan Dương Tử, trên mặt là nụ cười nịnh nọt.
“Ái chà chà, ngươi nói gì thế, nên làm nên làm.”
“Vừa rồi tiểu đạo gia làm sao thế? Bị trúng tà hay sao mà ăn cả đá luôn vậy? Mà đó là tà ma gì mà ghê gớm thế?”
Lý Hỏa Vượng đã biết được lý do gánh hát Lữ gia tới từ lâu rồi, hắn hoàn toàn không để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, nở nụ cười khổ chỉ tay vào đầu mình.
“Đầu của ta có tí bệnh vặt thôi, yên tâm đi, không phải việc gì to tát đâu.”
Đúng lúc này, Cẩu Oa đang ngồi xổm bên cạnh Khương Anh Tử, mở to mắt hỏi:
“Lý sư huynh, ngươi không sao thật ư? Sau này sẽ không còn vào trong bụng người khác rồi ăn từ trong ra ngoài nữa chứ?”
“Đang có người ngoài mà nói cái gì thế, Lý sư huynh ta ăn thịt người khi nào hả? Đó là lúc bị bệnh, giả vờ là mình đã ăn thịt người thôi.”
“À đúng đúng đúng, ôi trời, coi ta óc heo chưa này, sao mà lẩm cẩm nhớ nhầm thế không biết.”