Gần như ngay lúc đó, Lý Hỏa Vượng bắt đầu há miệng nôn mửa, "ọe ~!" một tiếng, một nửa khuôn mặt bị quấn quanh bởi các xúc tu bị hắn nôn ra ngoài.
Đó là nửa khuôn mặt của Đan Dương Tử, nửa khuôn mặt này của hắn trắng bệch bốc mùi, rõ ràng là đã chết rồi.
Lý Hỏa Vượng nhìn nửa khuôn mặt trước mặt như thể bản thân đang nằm mơ vậy.
Hai tay hắn run rẩy cầm nửa khuôn mặt của Đan Dương Tử lên, trơ mắt nhìn nó cháy thành tro trong tay mình.
Đan Dương Tử không còn nữa, những thứ mà hắn âm mưu đồng hóa mình vào thời điểm đó cũng không còn nữa.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng cũng không có cảm giác được hắn có bao nhiêu vui sướиɠ, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình đã trống trải hơn trước.
Nỗi đau về thể xác và tinh thần khiến hắn không thể suy nghĩ đến những cảm xúc phức tạp khác.
Sáu vị trưởng lão nhìn lẫn nhau rồi lại đọc chú quyết chỉ vào Lý Hỏa Vượng.
Những lá bùa máu hình móc câu xung quanh hắn từ từ rơi xuống, lần nữa nằm trên mặt đất.
Mây đen trên bầu trời tan vỡ, Ba Hủy cực cao cực xa kia giống như mặt trời, lần nữa chiếu rọi vào mọi người.
Lý Hỏa Vượng sững người tại chỗ, mặc kệ mọi thứ xung quanh, hắn không thèm để ý đến, hắn cũng không muốn biết rốt cuộc sáu vị trưởng lão kia đang làm cái gì.
Hắn cố gắng không đi tìm đến cái chết đã là một chuyện không dễ dàng rồi.
Hắn cũng không biết lúc nào mình sẽ ngất đi, cảnh tượng cuối cùng mà Lý Hỏa Vượng nhìn thấy là tro bụi của Đan Dương Tử bị đốt cháy trên mặt đất.
…
Xoẹt một cái lưỡi lớn liếʍ lên gò má ửng hồng của Lý Hỏa Vượng, liếʍ rớt một mảng da lớn mới mọc ra không lâu của hắn.
Cơn đau nhức giống như bị thép chà trên mặt khiến Lý Hỏa Vượng lần nữa mở mắt ra.
Lý Hỏa Vượng mờ mịt nhìn xung quanh, hắn phát hiện bản thân vẫn đang ở trong thị trấn chết chóc kia, tuy nhiên những ngôi nhà bị sập có hơi nhiều.
Ngày hôm qua sau khi hắn bất tỉnh dường như xảy ra rất nhiều chuyện.
Lúc này trời đã sáng choang, nhìn vị trí mặt trời ngả về Tây, xem ra mình đã nằm ở đây cả ngày rồi.
"Ưng ưng~"
Màn Thầu vây quanh Lý Hỏa Vượng không ngừng kêu gào, dáng vẻ muốn đến gần nhưng lại không dám.
Lúc này Lý Hỏa Vượng mới hậu tri hậu giác phát hiện cơ thể mình không có điểm khác thường.
Tối hôm qua hắn bị ngọn lửa thiêu cháy từ trong ra ngoài, theo lý mà nói, mình không thể chết được nữa vì mình đã chết rồi mới đúng.
Nhưng bây giờ mình chưa có chết, lớp vỏ ngoài cháy đen đã rụng đi, trên cơ thể được bao phủ bởi một lớp da mỏng.
"Xem ra khả năng phục hồi của ta lại tăng lên rồi, không, không chỉ là khả năng phục hồi, mà là cái gì cũng tăng lên rồi."
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống cơ thể đỏ bừng như thể bị bỏng của mình, nghĩ.
Bây giờ toàn bộ quần áo trên dưới người hắn đều bị cháy rụi hết rồi.
Nhưng mà cũng may cả "Đại Thiên Lục", trường kiếm, hay là các dụng cụ tra tấn bằng sắt khác đều không bị ngọn lửa thiêu rụi làm hư hại.
Hắn lảo đảo đứng dậy, cơn gió nhẹ thổi làm cơ thể hắn phát đau.
Lý Hỏa Vượng dẫn một con chó quanh quẩn ở trong thị trấn chết này.
Đi loanh quanh được mấy vòng, hắn tìm thấy quần áo mới ở trong một cửa hàng quần áo cổ trang giăng đầy mạng nhện.
Đi ngang qua bộ hài cốt không đầu của chủ quán ở sau quầy hàng, Lý Hỏa Vượng tìm thấy một chiếc đạo bào màu xanh lam khoác lên người, sau đó hắn xé một mảnh vải lớn để bọc lại toàn bộ đồ đạc của mình.
Làn da non mịn vừa mới sinh ra dễ dàng bị lớp vải vóc làm trầy xước, trên đạo bào dần dần lan ra một ít chấm "hoa đào".
Máu thịt dính liền một chỗ với da dẻ, mỗi lần cử động, Lý Hỏa Vượng đều cảm thấy đau đớn như bị dao cạo, nếu cứ đi như vậy thì chẳng khác nào tra tấn.
Trong cửa hàng quần áo cổ trang, hắn tìm thấy một chiếc ghế dài, run rẩy ngồi lên đó, hắn yên lặng chờ cho làn da của mình mọc lại hoàn toàn.
Lý Hỏa Vượng chờ đợi ở trong cửa hàng quần áo cổ trang đầy ắp quần áo, thời gian từ từ trôi qua, toàn bộ cửa hàng quần áo cổ trang cũng dần dần tối sầm lại.
Những bộ quần áo cũ treo trên xà nhà, trong bóng tối, giống như từng hàng ma thắt cổ treo ở đó.
Không biết gió từ đâu thổi đến, những bộ quần áo kia bắt đầu lung lay nhẹ nhàng, khiến toàn bộ ngôi nhà trông vô cùng âm u đáng sợ.
"Gâu! Gâu gâu!!"
Màn Thầu vừa sủa với những bộ quần áo đang lung lay, vừa sợ sệt rụt người lại dưới ghế của Lý Hỏa Vượng.
“Suỵt, đừng sủa, trên đời này làm gì có ma, người chết rồi thì cũng chẳng còn gì nữa, nếu không thì bọn họ sớm đã đến tìm ta đòi mạng rồi.”
Lý Hỏa Vượng lấy tay khẽ vuốt ve đầu Màn Thầu rồi lẩm bẩm một mình.
Màn thầu dần dần yên tĩnh lại, nó đưa lưỡi liếʍ lòng bàn tay của Lý Hỏa Vượng.
Sau khi nó dễ dàng liếʍ vỡ da của Lý Hỏa Vượng, nó lập tức không dám liếʍ nữa, ánh mắt áy náy nhìn Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng dùng tay ấn vào vùng bụng bị đá của nó.