"Đọa kỳ chi thể, truất độn thông trí, ly hình khứ tri, đồng vu đại thông, thử vị tọa vong!"
Khi họ tự hỏi tự nói, quần áo trên người sáu người họ bắt đầu bị gió thổi phồng lên, hơn nữa còn bay lơ lửng trong không trung, tất cả các màu sắc xung quanh họ bắt đầu có vẻ lệch lạc.
“Không phải!”
Một giọng nói không biết phát ra từ đâu, trong nháy mắt đã chiếm trọn tâm nhĩ của mọi người, trong phút chốc mọi thứ xung quanh dần trở nên ảm đạm phai màu.
"Không phải!"
"Không phải!" x6.
Sáu vị trưởng lão đồng thời lặp lại, âm thanh lập tức khuếch đại vô số lần.
Bầu trời nứt nẻ bắt đầu bị một đám mây đen nào đó bao trùm, ngũ quan, cảm giác dung hợp lại một chỗ của Lý Hỏa Vượng dần dần trở lại vị trí ban đầu, nhưng lại có chút khác so với trước đây.
"Tọa giả, động dã. Vong giả, niệm dã. Không ngồi thì phải làm việc, không quên thì phải dừng suy nghĩ. Làm việc không ngừng thì tinh thần yên tĩnh. Không ngừng suy nghĩ thì tâm yên tĩnh!”
Ngay khi những lời này nói ra, Lý Hỏa Vượng dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn lập tức ngẩng đầu lên, sau đó hắn nhìn thấy Đan Dương Tử đang núp ở trong đám mây đen.
Lần này Đan Dương Tử có chút khác biệt so với lần trước, có một thứ nửa trong suốt giống như dây rốn xuyên qua bụng hắn, nối liền với cơ thể của Lý Hỏa Vượng.
Ba cái đầu của Đan Dương Tử đồng thời nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, sáu cặp mắt mang theo ý hận tột độ nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng.
"Nghiệt đồ! Ngươi đang tìm người khác đối phó vi sư sao? Hừ hừ! Ngươi tưởng ngươi đã chạy thoát rồi sao? Vi sư đã trở thành thần tiên rồi!"
"Thần tiên...thần tiên...hahaha..."
Lý Hỏa Vượng bên bờ tan vỡ nhìn bộ phận xúc tu khiến người khác buồn nôn trên người Đan Dương Tử.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, gào thét lên với Đan Dương Tử:
"Ngươi như ngươi mà cũng có thể thành tiên? Ngươi dựa vào cái gì mà làm thần tiên? Nơi này có còn công lý gì hay không!!!"
"Hừ hừ! Ngươi giết người cũng không ít hơn ta đâu, ngươi có tư cách gì nói chuyện này!"
Đầu của đứa trẻ bên phải Đan Dương Tử khẽ chao đảo, một thanh kiếm đồng tiền bằng máu thịt bị ba xúc tu của hắn quấn lấy.
Hắn mang theo cơ thể nhiễu sóng đógiống như chim ưng đạp mây đen lao về phía sáu vị trưởng lão phía dưới.
Sáu vị trưởng lão không để ý đến Đan Dương Tử ở trên đỉnh đầu, hai tay họ đồng thời làm chú quyết chỉ vào Lý Hỏa Vượng ở trung tâm.
"Tam hoa tụ đỉnh vốn là ảo ảnh, mây dưới chân cũng không có thật. Mộng lớn rồi cuối cùng cũng phải tỉnh lại, cuối cùng cũng sẽ trở về cát bụi."
Dứt lời, Đan Dương Tử trên không trung như bị một ngọn núi lớn đập trúng, mang theo tàn ảnh rơi thẳng xuống đất.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng cả người đang bốc cháy cũng bắt đầu cảm thấy trong bụng mình có gì đó rất lạ, như thể có thứ gì đó đang làm ồn.
Có lẽ là rất đau, nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng đã không thể cảm nhận được gì nữa.
Hắn chỉ thấy "dây rốn" nối mình với Đan Dương Tử trở nên lớn và thâm hơn.
Dường như mình có thể dùng tay nắm lấy nó.
Hai tay hắn thăm dò thử một chút, phát hiện mình thật sự có thể chạm vào nó, thậm chí “dây rốn” kia còn bị đốt cháy bởi vì ngọn lửa trên hai tay mình.
"Chuyện này...chuyện này không thể nào!! Bây giờ ta đã là thần tiên rồi! Ai dám ngăn cản ta!!"
Đan Dương ngã trên mặt đất giãy giụa muốn đứng dậy.
Sáu vị trưởng lão đồng thời thở dài một hơi, bắt đầu đọc một lượt.
"Tư nãi hình trứ nhi tâm tự mê, lý sự manh nhi tình tư hốt. Huống chi đạo siêu vu sắc vị, chân tính cách vu khả dục, nhi năng văn hi vi dĩ huyền tín, thính võng tượng nhi bất hoặc giả tai, như nhân hữu văn tọa vong chi pháp...”
Từng âm thanh lớn nhỏ vang lên, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mọi thứ xung quanh đều sai lệch.
Đáng lẽ hắn phải ngồi xếp bằng giữa đám người, nhưng giờ hắn lại nghiêng người giữa không trung.
Tình trạng này không chỉ riêng hắn mà những người khác cũng đều gặp phải, thậm chí có người một nửa ở ngoài một nửa bị cắm ở trong bùn đất.
So với họ, Đan Dương Tử còn thay đổi nhiều hơn, trong tiếng tụng kinh vờn quanh, mọi thứ trên người hắn bắt đầu tan chảy, đai lưng thần tiên mang tiên khí tung bay yếu ớt rơi xuống đất, dính đầy bùn đất ở phàm trần.
“Trong Đạo buồn tẻ không có gì, thần dùng không đúng cách, thân tâm cũng vậy. Nguồn gốc từ thân tâm...”
Theo tiếng tụng kinh không ngừng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một đám khói trắng bay ra từ trên đầu mạt chược của sáu vị trưởng lão, quấn vào nhau thành sợi dây thừng chui xuống đất.
"Cái này...không thể nào...Cái này...không thể nào! Ta là thần tiên...!!"
Đây là những lời nói cuối cùng của Đan Dương Tử.
Nói xong câu cuối cùng này, Đan Dương Tử hoàn toàn sụp đổ.
Mọi thứ trong cơ thể hắn đều hóa thành từng đám mây đen bay lơ lửng trên không, còn chưa bay được một nửa thì đã tan biến hoàn toàn.