Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 212: Thánh Nhân




Vết máu ở khoé miệng chứng tỏ Màn Thầu thật sự bị thương, nhưng nó có thể chạy từ trên núi xuống thị trấn dưới núi, xem ra cũng không bị thương nặng lắm.

Nếu Khương Anh Tử thực sự muốn giết một con chó thì quả thật dễ như trở bàn tay, lý do mà Màn Thầu không chết thì chỉ có một thôi.

Bởi vì nàng là một người có một trái tim lương thiện, không muốn giết Màn Thầu, ngay cả khi con chó này nhận kẻ thù là chủ nhân.

"Anh Tử..."

Trong cửa hàng quần áo cổ trang mờ tối, Lý Hỏa Vượng sững sờ nhìn những bộ quần áo bị gió thổi khẽ đung đưa trước mặt.

Lúc này, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Hắn không để ý chuyện làn da mới mọc bị mài đau mà đột ngột đứng dậy.

Lý Hỏa Vượng bước đến trước mặt ông chủ không đầu của tiệm quần áo cổ trang, đưa tay ôm lấy ông ta rồi bước ra ngoài.

Thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn bị coi như xẻng sắt dùng để đào hố.

Sau khi đào được một cái hố lớn, Lý Hỏa Vượng đem cái đầu lâu hắn tìm được ở trong tiệm quần áo cổ trang chôn xuống đất cùng với bộ hài cốt không đầu.

Một cánh cửa đã bị tháo xuống, Lý Hỏa Vượng muốn khắc chữ, nhưng lại nhận ra bản thân sớm đã quên những chữ kia viết như thế nào rồi.

Cuối cùng, hắn dứt khoát dùng mũi kiếm khắc ra hình vẽ của một bộ quần áo, sau đó cắm trước ngôi mộ.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng quay đầu bước vào một căn phòng khác, hắn ôm hai bộ thi thể của hai mẹ con từ trong ra.

Từng bộ hài cốt được chôn xuống đất, từng tấm bia mộ có hình vẽ được dựng lên.

Dưới tình huống làn da không phát triển tốt, lại bị quần áo cọ xát liên tục, không lâu sau sẽ bị thối nát.

Sau khi trải qua cảm giác đau đớn khôn cùng, điều này cũng không khác với khi bị lăng trì mấy.

Nhưng Lý Hỏa Vượng lại không dừng lại dù chỉ nửa phút, cơ thể càng đau thì trong lòng hắn mới thoáng cảm thấy dễ chịu hơn.

Lý Hỏa Vượng không ngừng vận chuyển khiến cho đạo bào trên người hắn dần dần biến thành màu đỏ nhạt.

Khi Lý Hỏa Vượng lần nữa đi vào một gian nhà trệt, hắn sửng sốt khi thấy ở trong nôi tre có đặt một cái trúc chế, lúc này hắn không dám bước qua đó.

“Haha...So với ngươi, ta há chẳng phải là thánh nhân sao?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng như tiếng sấm.

Hắn vừa quay đầu lại thì thấy Đan Dương Tử có ba cái đầu đang đứng trên đống gạch ngói vụn của căn nhà đối diện.

Nhìn nụ cười cười như không cười của ba cái đầu kia, Lý Hỏa Vượng dường như lập tức cảm thấy mình đang ở trong hầm băng.

Một giây tiếp theo, Lý Hỏa Vượng chuyển động, mặc kệ Đan Dương Tử trên nóc nhà, ngược lại hắn quay đầu chậm rãi đi về phía dãy núi xa xa.

Lúc đầu thì đi chậm rãi, sau đó là chạy chạm, cuối cùng hắn dứt khoát cắn răng chạy nhanh, máu trên người hắn nhỏ giọt thành đường.

"Các ngươi giải thích cho ta! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!! Tại sao Đan Dương Tử vẫn còn sống!"

Trong hang động sáng ngời, bao quanh bởi một nhóm Áo Cảnh Giáo chúng, Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, trên mặt chảy máu loãng, lớn tiếng chất vấn mấy hang động đá vôi trên vách tường trước mặt.

Một giọng nói già nua phát ra từ một trong những hang động kia:

"Bạn nhỏ, mọi thứ giữa chúng ta đã giải quyết xong rồi, sư phó ngươi sớm đã hồn phi phách tán. Chúng ta cũng không nhìn thấy hắn ở trong cơ thể ngươi."

Vào lúc này, con ngươi của Lý Hỏa Vượng co rút lại rất nhỏ, hắn dùng ngón tay run rẩy của mình chỉ vào một cửa hang.

"Vậy thì ngươi nói cho ta biết đó là cái gì? Các ngươi đều bị mù rồi sao? Cứt cɧó ©áϊ gì mà hồn phi phách tán! Hiện tại hắn ảnh hưởng đến ta càng nhiều hơn rồi! Bản thân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào! Thứ này căn bản còn chưa bị diệt tận gốc!!"

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức hít sâu một hơi:

"Không đúng! Ngay cả Khương Anh Tử cũng còn sống! Hiện giờ nàng đang ở bên cạnh Đan Dương Tử!!"

Nói xong, ngay cả bản thân Lý Hỏa Vượng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, Đan Dương Tử có thể tồn tại là bởi vì hắn tu luyện thành tiên, nhưng chuyện của Khương Anh Tử là sao?

Đôi mắt Lý Hỏa Vượng nhìn thẳng vào người phụ nữ cụt tay cụt chân, toàn thân bê bết máu ở phía xa.

Nàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình với sự căm ghét tột độ.

"Bạn nhỏ, trước đây chúng ta đã từng nói, chỉ đuổi sư phó của ngươi đi còn những ảo cảnh ly kỳ kia của Tâm Tố các ngươi, chúng ta không xen vào."

“Ảo cảnh của Tâm Tố?”

Lý Hỏa Vượng nhìn thẳng về phía Đan Dương Tử và Khương Anh Tử vẫn ở phía xa xa.

Một người là quái vật máu thịt biến dạng ba đầu được bao quanh bởi tiên khí, một người là một cô gái khỏa thân chỉ có một tay một chân, trên người đầy những vết sẹo dữ tợn.

Bọn họ đứng tại chỗ đó, lần lượt dùng ánh mắt thù hận và nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào mình.