Vừa dứt lời, những tín đồ Áo Cảnh Giáo khác đang ngồi xếp bằng xung quanh Lý Hỏa Vượng cũng bắt đầu dùng nhiều phương pháp tự hủy khác nhau.
Họ đồng loạt "nhìn" Tam Hủy ở trong không trung, trong mắt tràn đầy khao khát bệnh hoạn.
Huyết dịch đỏ như máu dọc theo làn da của mọi người nhỏ giọt xuống đất, tạo thành những hình bùa máu hình móc câu cực kỳ phức tạp trên mặt đất.
Bùa máu và bùa máu phối hợp với nhau, dần dần tạo thành một vòng bùa cực kỳ lớn.
Nhìn thấy vòng bùa này sắp hoàn thành, Lý Hỏa Vượng ở giữa các lá bùa nhẹ nhàng giơ tay lên, tất cả những lá bùa nằm trên mặt đất xung quanh lập tức dựng đứng lên, từ từ vây quanh người hắn.
Tam Hủy là do Lý Hỏa Vượng gọi ra, ít nhất vào lúc này, hắn tạm thời có được một phần năng lực của Tam Hủy.
Kế hoạch bị phá hoại, sáu vị trưởng lão tức giận trừng mắt nhìn Lý Hỏa Vượng bị bao quanh trong tuyệt vọng, trong số đó Nhãn Kiến Hỉ là người đầu tiên lên tiếng:
"Người thanh niên à, ngươi có ý gì?"
Hai đầu gối không có sức của Lý Hỏa Vượng quỳ trên mặt đất, cơ thể hắn lắc lư lảo đảo giống như có thể bị ngã bất cứ lúc nào, đôi mắt cũng không còn sức sống.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm nhận được hai tầng nỗi đau gần như bị bao trùm bởi ý nghĩ chết chóc nồng đậm, cân nhắc đến tình huống hiện tại của hắn vô cùng khó khăn nhưng hắn vẫn kiên quyết chống đỡ tất cả.
"Những chuyện mà ta đã làm được...bây giờ...đến lượt các ngươi rồi."
Hắn tự lẩm bẩm một mình.
"Bây giờ? Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết chúng ta đã đợi giây phút này bao lâu rồi không!"
"Đừng liều lĩnh nữa! Mau trả lại bùa máu đây!"
"Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì ~ cả gan uy hϊếp bọn ta?"
Giọng nói giận dữ của Lý Hỏa Vượng đã đè tiếng nói của tất cả mọi người xuống.
"Nhất định phải là bây giờ! Ta không lấy được thứ của ta! Các ngươi có muốn cũng đừng hòng!!"
Cho dù đến nước này rồi, Lý Hỏa Vượng vẫn hiểu rằng mình hoàn toàn không có bất kỳ giao tình nào với họ, hơn nữa bản thân còn là Tâm Tố, nếu như không thừa dịp đổi chác khi có lá bài trong tay.
Chờ đến khi mình không có sức mạnh của Tam Hủy nữa thì càng không có cơ hội để đàm phán rồi.
"Hiện tại các ngươi cũng có thể giết chết ta! Nhưng như vậy thì mấy ngày qua các ngươi cũng uổng công vô ích rồi!"
"Chỉ cần giúp...giúp ta giải quyết Đan Dương Tử! Thì tiếp theo các ngươi có làm cái gì thì ta cũng không quan tâm nữa!"
Lý Hỏa Vượng dùng chút sức lực cuối cùng của mình nói ra điều kiện.
Ngay sau đó, cơ thể hắn bắt đầu run lên, đau đớn về thể xác và tinh thần trên cơ thể bắt đầu lan ra xung quanh.
Tất cả những Áo Cảnh Giáo chúng nhao nhao nằm rạp xuống đất hét lên đầy thảm thiết. Loại đau đớn này mạnh hơn nhiều so với khi họ tự ngược đãi bản thân.
Khi bất kỳ sự tồn tại nào cũng không thể chịu đựng nổi đau đớn thì một biện pháp mà họ nghĩ đến đều là tự giải thoát chính mình, họ bất giác nắm vũ khí sắc bén trong tay cứa lên cổ mình.
"Dừng lại! Bây giờ chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết sạch sẽ Đan Dương Tử!"
Lý Hỏa Vượng lắc lư lảo đảo gần như sắp bị nỗi đau đớn ép vỡ chợt mỉm cười.
Ngay khi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lý Hỏa Vượng, không ai để ý rằng Tam Hủy trên không trung lại một lần nữa nhìn vào Lý Hỏa Vượng.
…
Lý Hỏa Vượng loạng choạng nhìn "sáu người" ở phía xa, lúc này trong mắt hắn họ đều bị biến dạng rất nhiều.
Cơ thể vẫn như cũ, nhưng ngũ quan lại hoàn toàn vặn vẹo biến dài, hơn nữa lại ghép lại vào nhau tạo thành từng viên mạt chược bằng máu thịt khác nhau.
"Dừng lại! Bây giờ chúng ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ Đan Dương Tử!"
Nghe xong câu này, Lý Hỏa Vượng yếu ớt cười, nụ cười này chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi, nhưng trong lòng hắn cũng không cảm thấy vui sướиɠ gì.
Đáng lẽ lúc này hắn phải nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà Lý Hỏa Vượng bây giờ lại bị hai tầng nỗi đau đến cực hạn hành hạ, hắn đã mất đi hoàn toàn khả năng cảm nhận niềm vui.
Tất cả sức lực của hắn đều dùng để chống cự lại ý chí muốn chết mạnh mẽ của mình.
Trong lúc bối rối, Lý Hỏa Vượng thấy một trong ba người đang nói chuyện.
"Huyền Dương, khoanh chân lại! Hai tay đặt ở đan điền, bấm ngọa long quyết, giữ vững tâm nhĩ!"
Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức để làm theo, những lá bùa máu xung quanh hắn lay động khi cơ thể hắn run lên.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy sáu vị trưởng lão đang tiến lại gần, khoanh chân ngồi thành một vòng tròn cách đó ba trượng.
Khi sáu người đồng thời mở miệng, không ngờ những gì mà họ nói không phải là một đạo luật tối nghĩa hay một câu chú thuật kỳ lạ nào đó, mà là một câu hỏi ngược lại với những tiếng vọng trùng điệp.
"Hà vi tọa vong đạo?"