Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 200: Mâu Thuẫn




Sau khi họ rời đi, Thủ Tam nghiêng đầu nhìn một Áo Cảnh Giáo không có bất kỳ đặc điểm nào bên cạnh, thấp giọng hỏi:

"Thân là Ưu trưởng lão, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy, không định làm chút gì sao?”

Vị Đại trưởng lão thần bí khó đoán mà Anh Tử nói lại đang ở hiện trường.

Ánh mắt của người kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hướng mà Lý Hỏa Vượng rời đi:

"Không được, Tâm Tố này hoàn toàn không giống với những Tâm Tố khác. Trước đây ngươi cũng đã nhìn thấy năng lực của hắn rồi, hắn nguy hiểm hơn rất nhiều so với những Tâm Tố khác, trước tiên cứ ổn định hắn trước, ta sẽ dành thời gian cẩn thận quan sát, thăm dò nội tình sau đó mới đưa ra quyết định."

"Vâng, thuộc hạ biết rồi."

Sau khi Lý Hỏa Vượng lần nữa quay lại bên trong phòng, hắn dường như đã dùng hết tất cả sức lực, trực tiếp ngã xuống đất.

Anh Tử chỉ còn một cánh tay vẫn đang do dự đứng ở đó, khi thấy cơ thể của Lý Hỏa Vượng không ngừng chảy máu, nàng cẩn thận tiến lại gần:

"n công, ngươi không sao chứ?"

"Hự hự...Không sao, không chết được."

Nghe vậy, ánh mắt của Anh Tử kiên định hẳn lên, nàng đi về phía cuốn sách được bọc bằng sáp trên mặt đất.

Một tay nàng cầm quyển sách lên, quỳ xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, nhẹ nhàng nói:

"n công, ngươi chịu đựng một chút, ta sẽ chữa thương giúp ngươi."

Nói xong, nàng giơ cuốn sách trên tay lên và bắt đầu ngâm xướng, giọng hát vô cùng kì lạ giống như dùng giọng con người bắt chước lại âm thanh ngọn lửa đang cháy.

“Hô~!”

Toàn bộ cuốn sách bằng sáp trong tay Anh Tử trực tiếp bị đốt cháy.

Sáp ong bị ngọn lửa đốt cháy bao quanh ngọn lửa, trực tiếp rơi lên vết thương của Lý Hỏa Vượng.

Tiếng "xì xèo" vang lên, Lý Hỏa Vượng lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc kia.

Khi Anh Tử nâng cuốn sách trên tay lên quá đỉnh đầu, sáp dầu đang cháy dường như sống lại trên cơ thể của Lý Hỏa Vượng. Nó bắt đầu nhúc nhích trên cơ thể Lý Hỏa Vượng, giống như một con ốc sên đang bốc cháy.

Khi thứ này bò qua cơ thể Lý Hỏa Vượng, khói trắng trên cơ thể Lý Hỏa Vượng bốc hơi hết, để lại từng dấu vết bị nướng khét.

Đây không đơn giản chỉ là để cầm máu, các vết bỏng dính liền với da thịt che đi những vết thương sâu thấy xương đó.

Lý Hỏa Vượng cứ nằm như vậy, thứ đó bò lên trên khắp người hắn, vết thương trên người cũng đã được che hết.

Tuy nhiên cái giá mà Lý Hỏa Vượng phải trả là cảm giác đau tăng lên gấp bội, suýt chút nữa hắn đã cắn đứt lưỡi mình, mồ hôi khiến hắn nhìn như bị dầm mưa vậy.

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, khi nhìn thứ trông giống như một con sên lửa đang muốn bò lên mặt mình. Lý Hỏa Vượng hít một ngụm khí lạnh, hắn ngửa đầu ra sau theo bản năng.

"Ha…loại phương pháp chữa bệnh kiểu này thực sự chết người mà."

Sau khi thở gấp mấy hơi, trái tim Lý Hỏa Vượng chùng xuống, há hốc miệng.

Hắn trực tiếp tóm lấy con sên lửa trên ngực nhét vào miệng mình.

Sau đó, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được khi mình nuốt một ngụm lớn nham thạch nóng chảy có cảm giác như thế nào.

Hắn có thể cảm nhận được nham thạch đang dần dần từ cổ họng của mình chui xuống thực quản.

Tiếng "xì xèo" vang lên không ngừng, khói trắng cuồn cuộn bay ra từ miệng và mũi của Lý Hỏa Vượng.

Cảm giác bỏng rát tột độ đó khiến cho Lý Hỏa Vượng đau đến mức ôm bụng lăn lộn trên đất.

Khi cảm nhận được thứ đó sắp chảy đến dạ dày mình, Lý Hỏa Vượng không ngừng run rẩy, hắn vội vàng ra hiệu cho Anh Tử bên cạnh.

"Dạ dày...không cần! Phía trong có đồ, con sên lửa đó đấu không lại đâu! "

Mặc dù Anh Tử không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lý Hỏa Vượng, nhưng nàng vẫn làm theo.

Sau khi con sên lửa chui ra khỏi miệng Lý Hỏa Vượng, nó không tan biến mà leo lên người của Anh Tử, bắt đầu đốt cháy bàn tay chỉ còn lại xương của nàng.

Tiếng "lạch cạch" vang lên, xương bàn tay kia vô lực rơi xuống đất, dưới sự bao bọc của con sên lửa, khe hở trên cánh tay cụt của nàng cũng bắt đầu dần dần khép lại.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, con sên lửa kia lại bò lên cuốn sách sau đó bọc bên ngoài cuốn sách lại, khi ngọn lửa tan đi, lớp sáp nhanh chóng đông cứng lại, cuốn sách lại trở về hình dáng ban đầu.

“Đau không?”

Lý Hỏa Vượng nói với Anh Tử đang toát mồ hôi lạnh.

"Sao có thể không đau được chứ? Nhưng so với ngày mà em trai và em gái của ta chết thì nỗi đau này chẳng là gì cả..."

Lý Hỏa Vượng gật đầu:

"Đúng vậy, đau đớn thể xác thì có thể chịu đựng được, nhưng đau đớn trong lòng thật sự không thể chịu đựng nổi."

Anh Tử trở thành người một tay im lặng liếc nhìn hắn, nàng không nói gì cả, đỡ hắn đứng dậy đi về phía giường.

Lý Hỏa Vượng nhìn vào gò má của Anh Tử, hắn thực sự không thể đoán được rốt cuộc đối phương có mưu đồ gì.

Những việc mà nàng làm vô cùng mâu thuẫn lẫn nhau.