Ngay sau đó, hắn nhớ lại lời mà Thủ Tam đã nói trước đó:
"Cũng không biết lời nói của đối phương đáng tin bao nhiêu, nếu đã nói rồi thì hẳn là sẽ không ra tay nữa nhỉ?”
Sau khi cả hai nằm xuống, cơ thể bị thương của Lý Hỏa Vượng gần như vừa dính gối liền ngủ.
Trong lúc mơ màng, Lý Hỏa Vượng đã có một giấc mơ, hắn mơ đến rất nhiều chuyện.
Nhưng sau khi hắn tỉnh dậy lại không thể nhớ được gì.
Khi hắn mở mắt ra thì thấy Màn Thầu đang hưng phấn quay vòng quanh Anh Tử, tiếng ô ô đầy ý lấy lòng.
“Sao hai người mới đó đã trở nên thân thiết rồi vậy?”
Lý Hỏa Vượng đi tới trước bàn đá, bắt đầu ăn bữa sáng.
Vẻ mặt Anh Tử vô cùng phức tạp nhìn Màn Thầu, nàng đưa tay chạm vào bốn bàn chân màu trắng của nó.
"Ta nhớ ra rồi, nó là con chó của nhà hàng xóm của ta, năm đó chó mẹ sinh được bảy con, nó là một trong số đó.”
"Ta cứ tưởng nó nhất định đã chết rồi, nhưng không ngờ bây giờ nó vẫn còn sống."
Nhìn Màn Thầu hưng phấn liếʍ tay Anh Tử, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi.
"Một thị trấn lớn như vậy mà giết hết chỉ còn một người và một chó, đúng là thế đạo chết tiệt."
"n công, ngươi nói xem tại sao hắn muốn giết chúng ta? Hắn là tiên nhân thần thông quảng đại, trong mắt hắn chúng ta không bằng cả một con kiến. Chẳng lẽ chỉ vì chúng ta làm hắn chướng mắt sao?"
Giọng nói của Anh Tử run rẩy, nàng đang rất cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng.
Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài:
"Ai biết được, thế đạo này chính là như vậy. Người tốt không sống lâu, kẻ gieo họa sống ngàn năm."
Lý Hỏa Vượng và Anh Tử trò chuyện với nhau, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn một chút.
"Đúng rồi, cuốn sách mà ngươi đã chữa thương cho ta tên là gì vậy?"
Lý Hỏa Vượng phát hiện thứ này thực sự hữu ích, mặc dù quá trình điều trị rất đau đớn, những nơi mà con sên lửa bò qua còn để lại vết sẹo dữ tợn.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy sau khi ngủ một giấc, hắn thực sự cảm thấy dễ chịu hơn.
Anh Tử lấy cuốn sách bằng sáp ra khỏi áo choàng, dùng hai tay đưa cho Lý Hỏa Vượng:
"Hỏa Áo Chân Kinh, nếu ân công muốn thì ta cho ngươi."
…
“Hỏa Áo Chân Kinh?”
Lý Hỏa Vượng vô cùng kinh ngạc đưa tay nhận lấy cuốn sách kỳ lạ được bọc trong chất sáp lỏng nửa trong suốt.
Lý Hỏa Vượng có thể nhìn thấy rõ ràng tên cuốn sách xuyên qua chất sáp lỏng đã bị đông cứng.
Hắn lập tức biết mình đã nghĩ sai rồi, Khương Anh Tử nói không phải là chân kinh, mà là châm kinh.
Tên cuốn sách là “Hỏa Áo Châm Kinh”.
Dù quá trình điều trị rất đau đớn nhưng Lý Hỏa Vượng cũng hiểu được tác dụng to lớn của thứ này.
“Tại sao lại đưa cho ta cái này?”
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên hỏi.
"Ta nghĩ ân công muốn nó, cho nên đặc biệt tặng cho ngươi. Nghe nói cuốn sách này không hề dễ luyện, ngươi cần phải học một loại chữ không giống bình thường mới được."
Anh Tử duỗi tay ra, lớp vỏ sáp trên cuốn sách bị phá vỡ, lộ ra nội dung bên trong.
"Cái này..."
Chân mày Lý Hỏa Vượng dần nhíu lại.
Đây là một loại văn tự được tạo thành từ nhiều vòng tròn khác nhau, vòng tròn lớn bao ngoài vòng tròn nhỏ, bên trong các vòng tròn nhỏ còn có các chấm nhỏ. Các vòng tròn không có các nào giống cái nào.
Hắn hoàn toàn xem không hiểu, từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy hệ thống chữ viết như này.
"Nếu ân công muốn hiểu được câu châm ngôn này thì cần phải học lại từ đầu mới được, chỉ có nắm vững được Cung Thương Giác Chủy Vũ* của Thiên Hỏa văn mới có thể sử dụng nó một cách tốt nhất."
*các ngũ âm trong nhạc cổ điển Trung Quốc
Dứt lời, nàng lấy một cuốn bản vẽ chép tay từ trong tay ra:
"Cái này so sánh Thiên Hỏa văn với tiếng Phổ thông bình thường, ân công có thể tới xem thử.”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng mở nó ra, hắn thấy bên trong ghi chép vô cùng chi tiết, kiểu chữ vô cùng thanh tú trông giống như Anh Tử tự mình viết ra.
Đối phương đã làm đến mức này rồi, Lý Hỏa Vượng cũng sẽ không từ chối gì nữa, hơn nữa hiện tại hắn quả thật rất cần thứ này.
Nhưng bây giờ hắn không có thời gian để xem cái này, chờ sau khi rời khỏi nơi quỷ quái này thì hắn sẽ từ từ nghiên cứu nó.
Sau khi Lý Hỏa Vượng cất hai cuốn sách đi, hắn hỏi Anh Tử:
"Ngươi tự ý đưa hai cuốn sách này cho ta nếu bị bọn họ biết được thì sẽ không có phiền phức gì chứ?”
Anh Tử cúi đầu khẽ lắc đầu, không nói gì cả.
Lý Hỏa Vượng hiểu ý gật đầu, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc nhìn vào nàng.
"Ta sẽ không hỏi nỗi khổ tâm của ngươi. Người khác tôn trọng ta một thước, ta sẽ kính người đó một trượng.”