“Cười cái gì mà cười, ngươi không được phép cười!”
Dương Na cầm cái túi đeo lên vai Lý Hoả Vượng.
“Này! Nhẹ nhàng thôi, đau quá!”
Lý Hoả Vượng hít một hơi dài, lấy tay che vai.
“khiếp, mới tý đã sợ đau, vậy lúc ngươi bị đạn trúng vào mặt, sao lại không biết đau? Ngươi nhìn xem hiện tại trên mặt ngươi thành ra bộ dáng gì.”
Dương Na lấy ra một chiếc gương nhỏ có kính áp tròng từ trong túi đeo của mình, nhìn vào mắt Lý Hoả Vượng với vẻ ghét bỏ.
Đây là lần đầu tiên Lý Hoả Vượng nhìn thấy khuôn mặt mình ở đây.
Trong ảo giác, hắn vẫn là cậu thiếu niên ngây ngô đó, nhưng khuôn mặt đầy nghị lực của hắn đã bị một vết xẹo xé làm đôi.
Vết sẹo gớm ghiếc kéo dài toàn bộ khuôn mặt của Lý Hoả Vượng từ trên trái xuống dưới bên phải, khiến những khí chất trên mặt hắn hoàn toàn bị biến đổi.
Lý Hoả Vượng dùng tay chạm vào nó, cảm nhận được mức độ thô ráp kì lạ của vết sẹo.
Hắn hiểu vết sẹo có từ đâu, ngày hôm đó, nó đã xuất hiện bởi một viên đạn bắn tỉa ở trường mẫu giáo.
“Haha, ảo giác này thật là khá logic đấy.”
Lý Hoả Vượng nghĩ thầm trong lòng.
Chiếc gương nhỏ bị thu về, Dương Na khẽ cau mày nhìn Lý Hoả Vượng trước mặt.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngươi cho rằng ta khinh thường bộ dáng của ngươi sao? Ta ngay cả bệnh thần kinh còn chưa ghét bỏ.”
“Ngươi nghĩ rằng ta quan tâm đến chuyện này sao?”
Lý Hoả Vượng cười lắc lắc đầu, đưa tay nắm lấy túi sô-cô-la trên chiếc drap giường trắng, lấy ra một cái rồi nhét vào miệng.
Rồi hắn lấy một cái khác đưa cho Dương Na:
“Ngươi cũng ăn một viên đi, ta vẫn nhớ rõ ngươi trước đây rất thích ăn vặt.”
Dương Na lắc đầu:
“Ngươi ăn đi, ta ở bên ngoài khi muốn ăn gì đều có thể mua, ngươi ở trong này, muốn ăn gì cũng không dễ dàng như vậy.”
Lý Hoả Vượng gật gù, lấy ra một viên sô-cô-la rượu đưa vào miệng cắn nhẹ, vị ngọt lập tức quấn lấy đầu lưỡi.
“Quả thực, ta đã lâu không được nếm hương vị này, đã lâu đã lâu…”
Ánh mắt Lý Hoả Vượng hiện lên ý tứ sâu xa.
Hắn hoàn toàn không thể quay lại, chỉ có thể dựa vào ảo giác hão huyền này để vơi đi nỗi nhớ nhà.
Dương Na nghe vậy, đau khổ hiện trên khuôn mặt nàng, nàng đưa tay cầm lấy tay của đối phương:
“Ngươi đã muốn ăn, thế thì sau này ta mỗi ngày đều mua cho ngươi, ta hiện tại đang học đại học rồi, cha ta cho ta khá nhiều phí sinh hoạt, khoảng hai ngàn năm trăm lận! Hơn nữa, những lúc nghỉ ngơi bình thường ta thường làm việc bán thời gian.”
“Ta có thể mua cho ngươi bất kỳ loại sô-cô-la nào mà ngươi muốn, nhưng ta không biết, lần sau khi ta mang sô-cô-la vào, liệu ngươi có còn tỉnh táo không…”
Lời nói này của Dương Na nhanh chóng biến bầu không khí có phần sôi động vừa nãy trở nên ảm đạm.
Sau khi cân nhắc vài giây, Lý Hoả Vượng nuốt viên sô-cô-la trong miệng, nhìn cô gái trước mặt vừa định nói gì đó, nhưng lại ho khan một tiếng khó hiểu.
“Ơ, ăn từ từ, hồi tiểu học ta đã nói rồi, đừng có nói chuyện trong lúc làm gì đó. Thế nào? Ăn bị sặc rồi à? Ta vào phòng đun nước sôi rót cho ngươi chút nước.”
Dương Na nói xong cầm lấy tách trà trên bàn bên cạnh, rồi bước ra ngoài.
“Khụ khụ!!”
Lý Hoả Vượng ho dữ dội, cùng với tiếng ho là một cơn đau rát từ dạ dày đến cổ họng.
“Không…không đúng! Hiện thực hẳn là có gì đó không đúng!”
Nghĩ đến đây, Lý Hoả Vượng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Na.
“Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi đã cho ta ăn cái gì!!”
“A!”
Một cơn đau xuyên thấu bùng lên từ dạ dàng của Lý Hoả Vượng, hắn cảm giác như thể có một con nhím đang thoải mái cựa quậy trong bụng mình, húc vào xung quanh.
Quá đau đớn, mọi thứ xung quanh hắn bắt đầu trở nên bất ổn, ánh nắng ấm áp, căn phòng sáng sủa và mọi thứ bắt đầu mờ nhạt.
Khi Lý Hoả Vượng cảm thấy mình đã quay trở lại hang động, hắn thấy trước mặt mình có máu, đó là máu do chính hắn nôn ra.
Mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, hắn dùng hai tay ôm lấy cổ, quỳ rạp xuống đất, cả người co lại thành con tôm.
“Ọc…ọc!”
Hắn lại nôn ra rất nhiều thứ.
Xen lẫn một ít máu đen là một ít thịt băm nhỏ, một ít xúc tu nhỏ màu đen bị đứt, và một ít đinh sắt gỉ.
…
Thủ Tam nói những lời này với giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Lý Hỏa Vượng mở miệng trả lời:
"Được rồi! Ta sẽ tin tưởng ngươi thêm một lần nữa! Ta không muốn những chuyện giống như hôm nay xảy ra lần nào nữa! Nếu như chọc ta điên lên thì cùng lắm ta sẽ nhường thân thể này cho Đan Dương Tử, mọi người đều đi đời nhà ma!”
Nghe thấy lời đe dọa của Lý Hỏa Vượng, khuôn mặt Thủ Tam lộ rõ vẻ không vui.
Nhưng hắn hết sức kiêng kỵ mà đánh giá Lý Hỏa Vượng, cuối cùng cũng không tỏ ý gì cả.
Dưới ánh nhìn soi mói của đám người Áo Cảnh Giáo, Lý Hỏa Vượng đưa tay ra đỡ Anh Tử trên mặt đất lên, kéo nàng đi từng bước về phía sau.