Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 198: Sô Cô La




Cô ấy vẫn cách ăn mặc đơn giản đó, áo len trắng phối với quần jean, đeo chéo bên hông một chiếc túi nhỏ.

“Hoả Vượng, ngươi có nghe thấy ta nói không? Ngươi tỉnh rồi à? Ngươi có nhận ra ta không?”

Dương Na chạy tới, nắm lấy tay Lý Hoả Vượng.

Cảm nhận được cái chạm quen thuộc, đầu óc Lý Hoả Vượng vô cùng hỗn loạn, cơ hồ là vô thức cử động, hắn đơ người tại chỗ, giả vờ đang phát bệnh.

Gọi thêm vài lần nữa, ánh mắt Dương Na chuyển dần từ hưng phấn sang thất vọng tột độ.

Đôi mi dài của nàng điểm trên ngọn những giọt nước mắt. Thanh âm êm ái đang run rẩy.

“Hoả Vượng, đồ lừa đảo, chúng ta đã đồng ý vào đại học cùng nhau! Tại sao ta đã học năm nhất rồi mà ngươi vẫn chưa chịu dậy!”

Nghe đến đây, Lý Hoả Vượng trong lòng đau nhói, hắn biết đó là ảo giác, nhưng hắn thật sự không thể bỏ ngoài tai được.

“Na Na, ta thật sự xin lỗi.”

Nghe vậy, ánh mắt của Dương Na đang thất vọng tràn trề chuyển sang kinh ngạc tột độ, nàng nhào vào người Lý Hoả Vượng, gào khóc thảm thiết.”

“Ta xin lỗi, ta thật sự rất muốn gặp ngươi, nhưng từ khi ta lên TV, cha mẹ ta đã cấm ta đến với ngươi, cuối cùng thì hôm nay ta cũng đến được đây.”

Lý Hoả Vượng nhẹ nhàng ôm lấy Dương Na, rồi đẩy nàng ra.

“Na Na, cha ngươi nói đúng, ngươi sau này đừng tới đây, ta sợ ta không nhịn được…”

Vẫn còn một nửa lời nói mà Lý Hoả Vượng đã chôn chặt trong lòng:

“Ta sợ ta sẽ không chịu được mà cho rằng bên này là thật.”

Dương Na quả thật không thể tin vào tai mình, nàng nghe như sét đánh bên tai, như bị ngây ngốc ở đó để người ta dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.

Nàng chưa bao giờ nghĩa rằng cuối cùng Lý Hoả Vượng sẽ thức dậy, vừa mở miệng đã nói những lời này.

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng bỗng nhiên xốc lại tinh thần, lấy chiếc túi nhỏ đổ hết đồ trong đó ra, thậm chí cả chiếc điện thoại di động, đập vào người Lý Hoả Vượng, vừa khóc vừa hét lớn.

“Ngươi nói những lời này, có nghĩ đến tình cảm ta dành cho ngươi không hả? Tại sao ngươi lại nói như vậy chứ!”

“Cha mẹ ta khuyên ta từ bỏ! Em trai ta khuyên ta từ bỏ! Bạn thân đều khuyên ta từ bỏ! Bây giờ ngay cả ngươi cũng nói ta từ bỏ! Ta thật sự kiên trì đến mức vô cùng mệt mỏi, tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế? Ngươi từng nói ngươi thích ta mà! Ta không muốn từ bỏ!”

Cảm nhận được độ mạnh yếu của chiếc túi đập vào mặt mình, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Dương Na, Lý Hoả Vượng lúc này cũng cảm động lây.

Cũng cảm nhận được nỗi đau đớn, hắn vươn hai tay ôm chặt lấy cô gái trước mặt.

“Na Na! Ngươi đừng như vậy, ta cầu xin ngươi!”

Cảm nhận được cái ôm đã không còn từ rất lâu, Dương Na đang kích động cũng dần dịu lại, nàng tựa đầu vào vai Lý Hoả Vượng, nước mắt lặng lẽ rơi.

Giờ phút này, bọn họ như trở lại mái trường mấy năm trước, lúc đó cũng ngây ngốc ôm nhau đến rạng sáng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Na dựa vào người Lý Hoả Vượng đầy quyến luyến, bây giờ nàng chỉ muốn thời gian lúc này dài ra một chút.

Nhưng nàng sớm cảm nhận được đôi bàn tay ấy đặt trên eo mình, bắt đầu dùng lực dần dần cố gắng đẩy mình ra.

Dương Na ôm Lý Hoả Vượng bằng cả hai tay, cố gắng không buông ra.

Nhưng sức lực của nàng rõ ràng không bằng Lý Hoả Vượng, cuối cùng nàng đã bị đẩy ra xa.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô gái trước mặt, Lý Hoả Vượng định mở miệng lại im lặng, vẻ mặt toát ra vẻ xấu hổ.

Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hắn nói với vẻ bình tĩnh:

“Na Na, hứa với ta đi? Nếu ngày nào đó ta ra đi, ngươi phải sống thật tốt.”

“Không tốt!”

Dương Na quả quyết trả lời.

“Ta không cần ngươi quản quyết định của ta, suy nghĩ của ta là của ta! Ta lựa chọn thế nào cũng không liên quan đến ngươi!”

“Nếu ngươi vẫn bất tỉnh, ta sẽ tiếp tục chờ đợi!”

Nói xong, Dương Na cầm chiếc túi lên, quay người tức giận lao ra ngoài.

Vừa đi tới cửa, thân hình yếu ớt của nàng dừng lại.

Dương Na do dự vài giây, rồi nàng lại quay người, lộc cộc tiến đến bên giường, vươn tay lấy ra một túi sô-cô-la nhỏ từ trong bao, đưa cho Lý Hoả Vượng với vẻ mặt lạnh lùng.

Nhìn cái túi nhỏ đựng sô-côl-a đầy tinh xảo, Lý Hoả Vượng nhìn Dương Na nói:

“Hôm nay là ngày gì vậy? Sao ngươi lại tặng sô-cô-la cho ta?”

Dương Na nước mắt vẫn còn đọng trên mi, hiển nhiên không muốn để ý đến Lý Hoả Vượng, chật vật mở túi sô-cô-la.

Lấy ra một miếng sô-cô-la rượu vang hình trái tim, nàng kéo lấy má của Lý Hoả Vượng một cách khó chịu, nhét nó vào miệng hắn ta.

Cảm nhận được vị ngọt trong miệng, Lý Hoả Vượng mỉm cười:

“Na Na, ngươi đang làm gì vậy?”

Hắn không muốn cố thuyết phục cái gì, nếu tất cả chỉ là ảo giác, có thuyết phục hay không thuyết phục cũng không quan trọng.

Dù sao thì, lúc mình xuyên không qua đây, bên kia đang xảy ra chuyện gì, chính hắn cũng bất lực không được lựa chọn cái gì.

Nụ cười của Lý Hoả Vượng vang lên khiến bầu không khí căng thẳng vừa rồi trong phòng đã dịu đi rất nhiều.