Một thân thể đầy kinh ngạc đứng trước mặt Lý Hoả Vượng, hắn cảm thấy rất bất ngờ.
“Những thứ này...đều do họ gây ra sao?”
Trong giọng nói của Lý Hoả Vượng có sự run rẩy, sự căm ghét Áo Cảnh Giáo trong lòng lại lớn hơn một chút.
“Lúc đầu, thì đúng là như vậy, về sau một số vết là do ta tự gây ra, bởi chỉ có cách này, ta mới có thể dung nhập trong giáo, trở thành một trong số họ.”
Anh Tử bình tĩnh mặc lại chiếc áo choàng.
Ngay sau đó, trên mặt nàng thoáng hiện lên một tia mỉa mai:
“Ta luôn cho rằng mình đã hi sinh rất nhiều, hoàn toàn hoà nhập nhưng không ngờ lại không phải vậy. Trong mắt họ, ta chẳng phải là gia đình gì cả, chỉ là thứ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.”
Lý Hoả Vượng mấp máy môi, nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì rồi lại nằm xuống.
“Đừng lo, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi địa ngục này. Ngươi có thể bắt đầu lại.”
Lần này, Anh Tử không trả lời gì cả.
Lý Hoả Vượng hiểu rằng một câu nói nhẹ như bẫng của bản thân chẳng giải quyết được gì, nàng ấy không thể lại bắt đầu được, cuộc sống của nàng ấy đã bị huỷ hoại hoàn toàn.
“Soạt!”
Một cái lưỡi ẩm ướt đột nhiên liếʍ liếʍ khuôn mặt của Lý Hoả Vượng, đó là lưỡi của Man Đầu đang trong l*иg ngực hắn.
Lý Hoả Vượng đẩy đầu con chó xuống, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào bóng tối trên đầu.
Hôm sau tỉnh dậy, ai đó đã mang đồ ăn sáng đến, cháo khoai lang cùng với bánh đa.
Họ đưa ít thức ăn tới cho Man Đầu trước, sau khi nhận thấy không có độc, Lý Hoả Vượng bắt Anh Tử ăn cùng mình.
Hôm nay, Lý Hoả Vượng không tra hỏi Anh Tử nữa, địa vị của nàng ấy trong Áo Cảnh Giáo tương đối thấp, tất cả những gì nàng ấy biết đến đều là chuyện bình thường, thậm chí hắn tự ra ngoài tìm hiểu cũng sẽ biết được.
Nếu Thủ Tam chất vấn, lí do Lý Hoả Vượng đều đã nghĩ ra, hắn muốn tìm hiểu cách những người này tạo ra nỗi đau.
Dưới sự chỉ đạo của Anh Tử, Lý Hoả Vượng lang thang khắp hang động.
Không biết liệu họ có thực sự tuân theo các quy tắc hay không, hay là tác dụng của lá thư của sư thái đưa đến.
Với sự di chuyển ngẫu nhiên của Lý Hoả Vượng, những người của Áo Cảnh Giáo không ngăn cản mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Lúc này, cảm giác của Lý Hoả Vượng ngày càng nhạy bén, giúp hắn nhận thức được những ánh mắt của họ không chỉ là cảnh giác hay hiếu kì, mà còn là những cảm xúc khó giải thích khác.
Nhưng ngay sau đó, Lý Hoả Vượng không thể quan tâm đến cái nhìn của người khác được, cảnh tượng bên trong hang động khiến khoé mắt của hắn giật giật.
Nếu mười tám tầng địa ngục trong Phật Giáo thực sự tồn tại, đó nhất định là nơi này.
Lột da, chém ngang lưng, ngũ xa phanh thây, đủ cả ngũ hình, lăng trì, đủ loại cực hình chưa từng thấy khiến bữa ăn sáng trong dạ dày của Lý Hoả Vượng không ngừng cuồn cuộn, mùi máu tanh xộc thẳng vào lỗ mũi.
Cuối cùng sau khi vất vả ra khỏi khu vực chỉ toàn tiếng la hét và âm thanh xé da nát thịt, Lý Hoả Vượng chưa vịn vào bức tường đã thở ra một hơi.
Một bóng dáng nhỏ bé với chiếc cối xay gió chạy ngang qua, đó là một cậu bé đi giày đầu hổ, đội mũ hình đầu hổ, hắn giơ chiếc cối xay gió trên tay lên, cười lớn:
“Cha, ngươi thật là chậm chạp quá đi.”
Phía sau hắn có một vị tín đồ mặc áo choàng Áo Cảnh Giáo, lấp ló thấy cánh tay đầy những vết sẹo chạy theo:
“Con trai, ngươi chạy nhanh thật.”
Nhìn thấy họ cùng khuất xa, khuôn mặt của Lý Hoả Vượng trở nên rất khó coi:
“Đám người điên này! Họ chẳng lẽ không có trái tim sao?”
Anh Tử đang dẫn đầu quay đầu nhìn lại, liếc nhìn Lý Hoả Vượng, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
“n công, tối hôm qua có vẻ ngươi hứng thú với sách của Áo Cảnh Giáo, nếu muốn, ta có thể đưa cho ngươi cuốn sách của ta, ngươi nghĩ thế nào?”
Anh Tử nói một lúc lâu, nhưng không thấy hồi đáp.
Khi định thần lại, nàng thấy đạo sĩ áo đỏ đang ôm đầu với vẻ mặt đau khổ.
“Chết tiệt, lại nữa rồi!”
Lý Hoả Vượng cảm giác được trời đất xung quanh như sụp đổ, hắn biết rằng áo giác sắp xuất hiện.
“n công? n công, ngươi bị làm sao vậy?”
Khương Anh Tử vội vàng quay đầu.
Lý Hoả Vượng bất lương nhìn Anh Tử biến thành y tá.
“Cuốn đầu lưỡi của ngươi vào, ngoan, đừng cắn nữa.”
Nàng nói với Lý Hoả Vượng.
Thấy Lý Hoả Vượng ngây người nhìn mình, không nói nhảm nữa, cô y tá lắc đầu tiếc nuối, xoay người rời đi.
Lý Hoả Vượng quay đầu nhìn bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng một hồi, không biết nên làm gì tiếp theo.
“Chờ đã! Ở bên kia, ta vẫn đang ở bên ngoài, tình huống này rất nguy hiểm.
Lý Hoả Vượng vốn đã cảnh giác, vội vàng nói:
“Anh Tử, ngươi nghe ta nói, hiện tại tranh thủ đem ta về phòng, dùng dây thừng trói lại—”
“Hoả Vượng.”
Lý Hoả Vượng bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Na với đôi mắt đẫm lệ ở cửa.