Nói một cách hợp lý, không thể để nàng ấy làm cho Áo Cảnh Giáo được, cũng không có khả năng nàng sẽ phản bội mình.
Nhưng Lý Hoả Vượng không muốn đánh cược chuyện này, cho dù có một chút cơ hội cũng không dám đánh cược, thua canh bạc là một điều kinh khủng.
Nói thẳng với nàng ta rằng bản thân đang có dự định làm gì đó trong Áo Cảnh Giáo, rủi ro là quá lớn, hơn nữa, nếu nàng ta quay ra nói với Thủ Tam về kế hoạch của mình để bảo vệ bản thân, mọi chuyện xem như công cốc.
“n công, ngươi thật sự hợp tác với họ sao? Họ...không phải người tốt lành gì.”
Lý Hoả Vượng gật đầu:
“Tất nhiên, ta biết họ không phải người tốt, họ rất nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là họ vô dụng, giao dịch họ có vẻ rất công bằng, ta không lí do gì phải từ chối.”
Điều này Lý Hoả Vượng không nói dối với đối phương, hắn dự định làm hai chuyện cùng lúc. Một bên tìm cách tạo ra cực hạn đau đớn cho nội tâm, một bên thử đánh cắp phương pháp của Áo Cảnh Giáo để chữa trị cho chính mình.
Không quan tâm là hợp tác hay ăn cắp, chỉ cần có thể thoát khỏi Đan Dương Tử đang dần ảnh hưởng đến bản thân, chuyện gì hắn cũng sẽ làm.
Đêm đó, Lý Hoả Vượng đã trò chuyện rất nhiều với Anh Tử, cho đến tận giữa khuya.
Từ miệng của nàng ấy, Lý Hoả Vượng đã học được rất nhiều về Áo Cảnh Giáo, cũng như hiểu được khái quát về tôn giáo này.
Những người này hiếm khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, giáo lí cao nhất của họ là cố gắng mọi cách để đánh cắp biện pháp của Tam Huỷ, cuối cùng thay thế nó bằng các vị thần của họ.
Theo như những gì nàng ấy nói, chủ nghĩa Áo Cảnh Giáo rất tàn nhẫn và đẫm máu, nhưng họ rất có kỷ luật.
Ngay cả những dụng cụ tra tấn để tự hành hạ bản thân sau khi dùng xong cũng phải được rửa sạch và sắp xếp gọn gàng.
Thờ phụng không có quy củ nào được phép phạm vi, ở Áo Cảnh Giáo, phá vỡ giáo quy là điều cấm kỵ.
Lý Hoả Vượng còn được biết, Áo Cảnh Giáo là một tôn giáo lớn, chúng khác với Chính Đức Tự hay An Từ am, đền loại này chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Giống như cứ điểm này, họ có năm nơi, ở những chỗ khác nhau.
Cứ đến ngày mười ba tháng sáu âm lịch hàng năm, họ lại tụ họp một lần để chia sẻ kinh nghiệm với nhau.
Nửa đêm, Lý Hoả Vượng cau mày suy nghĩa, thông tin của Anh Tử đã cho hắn có cái nhìn toàn diện hơn về toàn bộ Áo Cảnh Giáo, đồng thời cũng giúp hắn hiểu được những khó khăn mà bản thân đang phải đối mặt.
“Hai phương pháp này, bất kể là phương pháp nào cũng có khó khăn…”
Lý Hoả Vượng tự nói với chính mình.
“Hai cái gì cơ?”
Anh Tử nghi ngờ hỏi.
So với cảm giác nơm nớp lo sợ và cảm xúc sụp đổ, hiện tại nàng ấy trông đã ổn định hơn rất nhiều.
“Không có gì, ngủ đi.”
Lý Hoả Vượng đứng dậy, đi về phía giường đá bên cạnh.
Anh Tử không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo hắn.
Ở nơi nguy hiểm này, Lý Hoả Vượng không có thời gian để nghĩ nàng ấy muốn nói gì.
Hơn nữa, để đối phương nằm cùng giường với mình thực sự là một cám dỗ.
Lúc này, Đan Dương Tử, người mà hắn cực kỳ chán ghét, lại đóng vai cầu chì.
Đêm đó, Lý Hoả Vượng bị đánh thức bởi tiếng sủa dữ dội trong tình trạng mê man.
Khi hắn nhanh chóng thắp đèn dầu lên, hắn trông thấy Man Đầu ở mép giường, hướng về phía trên giường sủa liên tục.
Thấy Lý Hoả Vượng đã tỉnh dậy, Man Đầu vội vàng dừng lại, bắt đầu ngoe nguẩy đầu, vẫy đuôi:
“Hú!”
Lý Hoả Vượng liếc nhìn Anh Tử đang ngái ngủ ngồi dậy bên cạnh mình:
“Cha, có chuyện gì vậy? Con chó nhà mình sủa gì thế?”
Khi tỉnh dậy, nàng phát hiện mình vừa nói mớ, trên khuôn mặt nàng lập tức lộ ra vẻ xấu hổ:
“Ta vừa nằm mơ thấy mình ở nhà đón năm mới.”
Vẻ mặt của nàng vô cùng chân thực, có vẻ như vừa mới ngủ dậy.
Lý Hoả Vượng liếc nàng một cái, sau đó đảo mắt một vòng quạnh cái hang động quạnh quẽ, hắn duỗi tay phải ra, dùng hai ngón tay cong cong kẹp lấy cổ da sau Man Đầu, trực tiếp xách nó lên giường.
“Ngủ đi. Không có chuyện gì đâu.”
Lý Hoả Vượng ôm con chó vào lòng, nhắm mắt lại.
“Hừm…”
Anh Tử nhẹ nhàng đáp lại, lại nằm xuống bên cạnh Lý Hoả Vượng.
Căn phòng trở lại bóng tối, Lý Hoả Vượng lắng nghe tiếng thở nhịp nhàng xung quanh mình.
“Ngươi, một nữ nhân nằm cạnh ta chung một giường, ngươi thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Lý Hoả Vượng vừa dứt lời thì đã nghe thấy bên cạnh có tiếng kéo vải xuống.
“Bây giờ ta còn không thể tính là phụ nữ, nằm cùng ân công ngươi thì có là cái gì đâu? Nếu như ân công không chê, tuỳ ý ngươi muốn làm gì thì làm.”
Ánh sáng của ngọn đèn dầu soi sáng mọi thứ trong hang, Lý Hoả Vượng kinh ngạc nhìn lấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Anh Tử.
Những gì đáng lẽ nằm trên người của nữ nhân, đều không hiện rõ trên cơ thể nàng, chỉ còn lại hai vết sẹo to thật to, bằng cái bát.
Không những thế, trên cơ thể mềm mại của nàng đầy vết thương, thậm chí còn có những vết thương còn đang chảy mủ.