Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 190: Miếu Thập Tự




Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng dẫn chó đến gần, những con chuột xám này hoảng sợ bỏ chạy không còn một con.

Người đều chết rồi, Lý Hỏa Vượng cũng không thể làm gì được, hiện tại hắn cũng khó tự bảo vệ mình, hắn bắt đầu gia tăng tốc độ nhanh chóng đi qua thị trấn chết chóc này.

Đi qua thị trấn trầm mặc này, một con đường đất quanh co giữa núi hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Con đường mòn giữa núi giống như một con rắn dài vặn vẹo leo lên trên núi, đây là con đường duy nhất vào núi ở gần đây. Áo Cảnh Giáo hẳn là ở trong này.

Cúi đầu nhìn Màn Thầu đang thè lưỡi dưới chân, Lý Hỏa Vượng đạp nhẹ vào bụng nó rồi bắt đầu leo núi.

Nhìn rừng cây thưa thớt khô héo trên núi, trong lòng Lý Hỏa Vượng dần trở nên cảnh giác. Không ai có thể đảm bảo đối phương sẽ có phản ứng như thế nào sau khi nhìn thấy một Tâm Tố như mình.

“Gâu gâu!!”

Màn Thầu đột nhiên sủa về phía rừng cây bên phải.

Lý Hỏa Vượng lập tức dùng tay ấn lên”Đại Thiên Lục.”.

"Vèo~"

Một con linh miêu nhanh chóng chạy xuyên qua con đường núi bên kia.

Lý Hỏa Vượng còn chưa thở phào nhẹ nhõm, hắn đã mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó trong khu rừng nơi con linh miêu vừa chạy vào.

Lý Hỏa Vượng chậm rãi bước vào, mấy ngôi miếu thờ sụp đổ xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.

“Đây có phải là miếu Thập Tự của Áo Cảnh Giáo không nhỉ?”

Lý Hỏa Vượng nhìn dấu hiện trên miếu thờ, tự lẩm bẩm một mình.

Đó không phải là bất kỳ loại thánh giá nào mà hắn đã từng thấy trước đây, loại chữ thập này giống như một chiếc lá may mắn màu đen gầy yếu vậy. Hơn nữa tình trạng của nó còn phải là loại chết khát, khô héo vặn vẹo.

Nhìn ngôi miếu thờ cỏ mọc um tùm trước mặt, trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Nếu có điều gì khó chấp nhận hơn việc Áo Cảnh Giáo trực tiếp tấn công thì đó chính là họ đã bị người khác tiêu diệt rồi.

"Chẳng lẽ thành trấn kia có nhiều người chết như vậy không phải do Áo Cảnh Giáo ra tay ư? Họ cũng bị thứ đó tấn công sao?"

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng phiền muộn dắt theo chó quay lại đường cũ tiếp tục đi về phía trước.

Lần này, hắn tập trung sự chú ý của mình để kiểm tra những nơi bị che khuất ở xung quanh rừng.

Đúng như dự đoán, ngay lập tức Lý Hỏa Vượng phát hiện ra một cứ điểm khác của miếu Thập Tự, lần này hắn thấy được vị thần mà Áo Cảnh Giác thờ cúng.

Chỉ thấy trên đài cống phẩm, một pho tượng màu đen cháy xém cả người bị ngọn lửa bao quanh đang ngồi xếp bằng ở phía trên một chữ thập lớn màu đen.

Pho tượng này được làm rất chi tiết, cho dù là cảm giác đung đưa của ngọn lửa, hay là làn da bị nướng cháy, mái tóc cháy cong queo, tất cả chúng đều được làm bằng đá chạm khắc sống động như thật.

Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy đầu của thần tiên, bởi vì vị trí từ cổ trở lên đều đã bị bể rồi.

“Rốt cuộc Áo Cảnh Giáo đã chọc phải thứ gì vậy?”

Lý Hỏa Vượng lo lắng nghĩ.

Dám không hòa thuận với sư thái của An Từ Am mà vẫn bình yên tồn tại được, điều này đủ để chứng minh sức mạnh của Áo Cảnh Giáo.

Hơn nữa Lý Hỏa Vượng cũng đã hiểu được sức mạnh của”Đại Thiên Lục”. Hắn thật sự rất khó nghĩ ra rốt cuộc loại tồn tại như thế nào mà có thể hủy diệt được miếu Thập Tự của Áo Cảnh Giáo.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó, hắn đưa tay lau sạch mạng nhện bên dưới đài cống phẩm, một hàng chữ hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.

"Cổ Thần bất tử, gọi là Huyền Tẫn. Cổng của Huyền Tẫn là gốc của trời và đất, có vật trộn lẫn với nhau, sinh ra trời đất."

Lý Hỏa Vượng lại ngẩng đầu lên, nhìn tượng thần không đầu đang ngồi xếp bằng trên cây thánh giá:

"Hắn là Cổ Thần?"

Sau khi kiểm tra cẩn thận ngôi miếu thờ này một lượt, Lý Hỏa Vượng lại đi bộ đến con đường mòn giữa núi.

Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ lên đầu Màn Thầu, hắn mím môi không nói lời nào tiếp tục đi về phía trước.

Xem ra miếu Thập Tự của Áo Cảnh Giáo được xây dựng rất nhiều, không lâu sau đó Lý Hỏa Vượng lại phát hiện ra một ngôi miếu thờ khác.

Ngôi miếu Thập Tự ở đây hiển nhiên hoàn thiện hơn, ít nhất thì đầu của Cổ Thần cũng không phải không cánh mà bay.

Đầu của Cổ Thần là một cái đầu cháy đen trông giống như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt của cái đầu như vậy lại được chạm khắc ra dáng vẻ của sự đố kỵ dữ dội và khát vọng tột độ.

Nó trợn mắt dùng hai con ngươi đã cháy thành than kia, cứ như vậy nhìn thẳng lên phía trên miếu thờ.

Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng cũng nhìn theo nó, hắn chỉ thấy một thứ được ghép lại với nhau từ nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau ở phía trên miếu thờ.

Nhìn thần thái của tượng thần từ nơi này, nó vô cùng khao khát những bức bích họa được vẽ trên đỉnh của miếu thờ, nhưng tạm thời Lý Hỏa Vượng không thể hiểu được rốt cuộc thứ đó là cái gì.

"Gâu~Gâu! Gâu gâu gâu!!"

Tiếng sủa của Màn Thầu khiến cơ thể Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên căng thẳng.

Hắn nhanh chóng quay người lại, nhìn về hướng mà Màn Thầu đang nhe răng trợn mắt.

Đó là một cánh cửa phụ, ánh sáng từ bên ngoài miếu thờ không thể chiếu vào bên trong, khiến toàn bộ cửa phụ hoàn toàn là một mảnh tối đen.