Trong bóng tối, hắn nhìn thấy một chiếc áo choàng lớn màu xám.
Từ trong miệng của ni cô, Lý Hỏa Vượng biết được người của Áo Cảnh Giáo vì để che giấu tình trạng thương tích của mình nên phần lớn họ đều mặc áo choàng.
Chẳng qua hiện tại hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới, không thể nhìn thấy nửa thân trên của đối phương.
Cảm thấy tình hình không ổn, Lý Hỏa Vượng lập tức lấy ra bức thư bằng da người mà sư thái Tĩnh Tâm đã đưa cho mình, ném vào trong bóng tối.
"Tại hạ là Huyền Dương của Thanh Phong quán, có việc gấp nên đặc biệt tới cửa quý phái nhờ giúp đỡ!"
Lý Hỏa Vượng tự giới thiệu mình với chiếc áo choàng trong bóng tối, nhưng chiếc áo choàng kia không có đáp lại.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghi ngờ rốt cuộc vật này có phải là người sống hay không thì chiếc áo choàng kia lại bước ra từ trong bóng tối.
Lần đầu tiên nhìn thấy người này, Lý Hỏa Vượng liền biết đối phương là Áo Cảnh Giáo không sai đi đâu được, vì trên khuôn mặt không có da kia đầy vết sẹo.
Theo như lời của các ni cô An Từ Am đã nói, Áo Cảnh Giáo mặc áo choàng lớn và đội mũ cao.
Chiếc mũ rất lớn, che kín mắt và mũi, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể nhìn thấy máu thịt lộ ra ở trên cằm hắn.
Lý Hỏa Vượng nuốt một ngụm nước bọt, hết sức cảnh giác nhìn người trước mặt này.
"Hiện tại xem ra cũng không tệ lắm, ít nhất thì sau khi nhìn thấy mình là Tâm Tố, những người này cũng không lập tức ra tay.”
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn hai tay đang rúc vào ống tay áo nhô lên của đối phương, giọng điệu bình tĩnh nhắc lại thỉnh cầu của mình thêm một lần nữa.
Đối phương vẫn không hề đáp lại Lý Hỏa Vượng, nhưng hắn lại hiểu rõ mục đích đến đây của Lý Hỏa Vượng.
Hắn lặng lẽ quay người đi ra ngoài miếu Thập Tự.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, mang theo tâm tình thấp thỏm bất an đi theo sau.
Theo chân người này, Lý Hỏa Vượng dần đi sâu vào trong núi.
Nhìn áo choàng rộng lớn của người trước mặt, trong lòng hắn có chút nghi hoặc.
Không phải nói "Đại Thiên Lục" là đồ của Áo Cảnh Giáo sao? Tại sao không thấy hắn mang theo, chẳng lẽ nó được giấu ở trong áo choàng rồi?
Cùng với nghi vấn này, Lý Hỏa Vượng ngày càng đi sâu vào bên trong hơn, thỉnh thoảng hắn còn có thể gặp những người Áo Cảnh Giáo khác.
Họ đều ăn mặc giống nhau, sau khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng, họ sẽ dùng chiếc mũ cao che lại đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Môi trường khác thường khiến Màn Thầu cảm thấy sợ hãi, nó rũ đầu xuống co đuôi lại, gần như là dán vào vạt áo của Lý Hỏa Vượng đi về phía trước.
Dưới cái nhìn soi mói của những người này, cuối cùng một hang động hình hồ lô xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nhìn thấy hang động, Lý Hỏa Vượng không khỏi nghĩ đến một số chuyện không tốt, hắn ghét hang động.
Trong hang vô cùng sáng sủa chứ không tối đen như ở Thanh Phong quán.
Bó đuốc tí tách chiếu sáng cả cái hang động này.
Có quá nhiều ngọn đuốc thậm chí còn làm tăng nhiệt độ trong hang động, khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy trong lòng có chút khô nóng.
Nghĩ đến ngọn lửa trên tượng thần trước đó, Lý Hỏa Vượng cảm thấy rằng ngọn lửa có thể là một sự tồn tại quan trọng của Áo Cảnh Giáo.
Sau khi đi được thời gian bằng hai nén hương trong hang động sáng ngời này, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng nhìn thấy chính chủ.
Đó là một người toàn thân bị cháy đen nằm trên nền đất lạnh, nói là người chẳng bằng nói đó là một bộ thi thể bị cháy khét.
Tuy nhiên, ánh mắt từ bên kia bắn tới khiến Lý Hỏa Vượng hiểu rằng đây không phải là một bộ thi thể.
Sau khi nhìn thấy người này, nghi vấn vừa rồi trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng đã được giải đáp.
Một quyển “Đại Thiên Lục” đỏ như máu được mở ra trải rộng trên l*иg ngực hắn.
Có thể thấy, thứ này được đặt ở đây rất lâu rồi, thẻ tre cũng đã nảy mầm.
Từng cái rễ tre đẫm máu xuyên qua toàn bộ cơ thể hắn, móc theo đủ loại da thịt chui qua từ phía sau.
Khi thấy người dẫn đường cho mình hai tay kính cần dâng bức thư bằng da người lên. Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra, thân phận của người trước mặt này ở Áo Cảnh Giáo chắc chắn không hề thấp.
Tuy nhiên, thi thể bị cháy khét này không có nhìn bức thư da người của Tĩnh Tâm, mà nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng.
"Ngươi bị Tam Hủy nhìn thấy rồi?"
Có thể giao tiếp là một khởi đầu tốt đẹp. Lý Hỏa Vượng gật đầu trả lời:
"Đúng vậy."
“Nhắc mới nhớ, mỗi một Tâm Tố đều là một hạt giống tốt, vì họ có thể dễ dàng đến gần biển khổ, nhưng đáng tiếc cuối cùng họ đều phát điên hết.”
Giọng điệu của đối phương ngay từ đầu đã mang theo chút tiếc nuối.
Sau đó hắn liếc nhìn "Đại Thiên Lục" treo bên hông Lý Hỏa Vượng.
"Lão phu là Thủ Tam, rất vui được gặp mặt, ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào mà ngươi thăng lên được cấp Thương Khương không? Cần phải biết rằng, cho dù là ai trong số chúng ta cũng không phải ai cũng làm được điều đó.”
Được khen nhưng Lý Hỏa Vượng lại không vui chút nào.