Hắn từ từ rút trường kiếm ra, cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.
Khuôn mặt hắn đầy vẻ phòng bị, sau đó vẻ mặt của hắn lại trở nên buồn bực.
“Ta không giải thích được! Ta cũng không thể giải thích được! Các ngươi đi trước đi, các ngươi đi trước đi!!"
Tiếng kêu của Lý Hỏa Vượng truyền đi rất xa.
Đêm đó, Lý Hỏa Vượng một đêm không ngủ, cố gắng hết sức dùng những phương pháp phòng bị khác để ngăn chặn các mối đe dọa trong thực tế có thể xảy ra trong ảo giác của mình.
Nhưng sau khi ảo giác dần biến mất, hắn phát hiện biện pháp của mình cũng không có kết quả gì.
Mình đang ôm một con chó cỏ đứng giữa một con sông nhỏ, con chó kia đang thân mật liếʍ cằm mình.
Chắc hẳn đã có rất nhiều chuyện xảy ra vào đêm qua mà mình không biết.
“Hầy...Xem ra bên cạnh ta không thể thiếu người.”
Lý Hỏa Vượng ôm chó đi về phía bờ.
…
“Ngươi muốn được gọi là gì?”
Lý Hỏa Vượng nhìn con chó cỏ đang vẫy đuôi trước mặt.
Nuôi được mấy ngày, nó vẫn rất gầy gò, nhưng ít nhất những con bọ ve hút máu dày đặc trong tai nó đã được loại bỏ hết.
Cả hai tai đều bị cắn nát, máu me nhầy nhụa, cho dù nó có ăn thuốc chữa bệnh của Lý Hỏa Vượng cũng phải mất một thời gian mới hoàn toàn lành lại.
"Ô~"
Con chó cỏ ngồi bẹp trên mặt đất nghi hoặc nhìn Lý Hỏa Vượng.
Sau khi cảnh giác nhìn một lúc, nó cúi đầu xuống, thân mật dụi cái đầu gầy gò của mình vào trong tay Lý Hỏa Vượng, giống như muốn đối phương vuốt ve mình.
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó, trong mắt hiện lên một nụ cười.
Buổi tối mấy ngày trước, hắn còn tưởng con chó này có vấn đề, nhưng sau khi trải qua ảo giác trong lễ rửa tội, Lý Hỏa Vượng nhận ra rằng mình nghĩ sai rồi.
Nếu nó thực sự có dị tâm khác thì nó sớm đã thừa dịp khi mình rơi vào ảo giác mà ra tay rồi.
Tạm thời xem ra nó là một con chó, một con chó rất bình thường, dù không biết nó từ đâu chạy tới đây.
Lý Hỏa Vượng lấy ra một cái màn thầu từ trong bọc quần áo ném qua, chó cỏ nhìn thấy cái màn thầu kia thì hưng phấn nhào tới cắn xé.
“Nếu ngươi thích ăn màn thầu như vậy thì sau này cứ gọi ngươi là Màn Thầu đi.”
Lý Hỏa Vượng qua loa đặt tên cho con chó.
“Gâu gâu!”
Màn Thầu vui mừng nhảy cẫng lên, tựa như có phản ứng với tiếng gọi của Lý Hỏa Vượng.
Hắn dùng bàn tay phải đã mọc ra một chút móng tay nhẹ nhàng vuốt ve lông ở cổ của đối phương.
"Nếu ngươi cũng giống ta không có nhà để về vậy thì ngươi cứ đi theo ta đi. Có một con chó bên cạnh ta cũng thuận tiện hơn chút, buổi tối ngươi có thể gác đêm giúp ta, ban ngày có thể nói chuyện cùng ta.”
"Lúc ta phát bệnh, dù nói ngươi không giúp được gì nhưng có còn hơn không".
"Đương nhiên chủ yếu vẫn là do ta muốn thử xem khi ta rơi vào ảo giác có làm người khác bị thương hay không, ngươi chính là vật thí nghiệm đầu tiên.”
Lý Hỏa Vượng nói xong thì Màn Thầu cũng vừa ăn xong luôn, nó không ngừng liếʍ miệng, mong ngóng nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Ta đoán ngươi cũng không hiểu ta nói cái gì đâu, đi thôi, chúng ta sắp tới rồi.”
Lý Hỏa Vượng lại vỗ lên đầu Màn Thầu, hắn đứng dậy nhìn về phía dãy núi xa xa, đó chính là đích đến của hắn.
Sự thoải mái ngắn ngủi khi tiếp xúc với con chó lập tức biến mất, nghĩ đến thông tin liên quan đến Áo Cảnh Giáo mà các ni cô kia nói đến, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng dần trở nên u ám.
Sư thái nói rằng có lẽ họ có cách giải quyết Đan Dương Tử, nhưng như vậy thì họ cũng sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần nhìn "Đại Thiên Lục" là có thể thấy được.
Cảm giác bị động này không hề tốt chút nào, nhưng hiện tại Lý Hỏa Vượng không có lựa chọn nào khác, hoặc là thử tin tưởng vào họ, hoặc là chờ chết.
“Đi thôi.”
Đạo sĩ mặc đạo bào màu đỏ dẫn theo một con chó màu vàng đi về phía ngọn núi phía xa.
Lúc này Lý Hỏa Vượng mới thực sự cảm nhận được cái gọi là nhìn núi chạy chết ngựa.
Dẫn theo chó đi suốt hai ngày, cuối cùng họ cũng đến dưới chân núi.
Thứ cuối cùng chặn ở trước mặt hắn là một thành trấn, một thị trấn đã chết từ lâu.
Những ngôi nhà đổ sập, hài cốt bị chia làm đôi, tất cả đều bị mạng nhện cùng với tro bụi giăng kín. Từng dấu vết cho thấy thị trấn này đã phải trải qua một kiếp nạn chết người.
Nhìn một nửa hài cốt nằm trong một đống nhỏ xương cốt ở bên đường, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ chán ghét cùng cực.
Người có thể làm được loại chuyện tàn sát cả một thị trấn như này, thật đúng là một người không hề có chút nhân tính nào, tính tình đoán chừng còn tồi tệ hơn cả Đan Dương Tử.
Chậm rãi đi xuyên qua thị trấn, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng:
"Đây sẽ không phải là việc do người của Áo Cảnh Giáo làm ra nhỉ?"
Trong lòng Lý Hỏa Vượng bắt đầu xuất hiện sự thay đổi đối với giáo phái mà hắn chưa gặp mặt này.
Đi hơn nửa ngày, toàn bộ thị trấn vắng lặng không phát hiện ra người sống nào, vật sống duy nhất trên mặt đất là con chuột không biết đang gặm thứ gì đó ở góc tường.